Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 263: Tử Kinh Đảo (5)

Chương 263: Tử Kinh Đảo (5)




Ngụ ý, là chỉ hắn có phải hay không nhàn trứng đau?

Thái tử tức khắc bị nàng làm cứng họng, một câu bị nghẹn ở trong cổ họng.

Hắn vừa rồi nhận được tin tức, đương nhiên là lại đây trào phúng Tô Lạc.

Vốn còn tưởng rằng nàng sẽ bị tin tức này sợ tới mức hoa dung thất sắc, hắn sẽ báo được thù. Nhưng ai biết nha đầu thúi này có tố chất tâm lý còn khá tốt, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì.

Tầm mắt của hắn rơi xuống cái thùng gỗ nhỏ của Tô Lạc, tức khắc, hắn liền vui vẻ.

“Câu đến bây giờ cũng chỉ có một con Tử Kinh Ngư? Ngươi nói ngươi mất mặt hay không?” Nam Cung Lưu Tuyệt vẻ mặt khinh bỉ: “Nhìn khắp đảo nhỏ này, người câu được ít cá nhất chắc chắn là ngươi, thật mất mặt.”

Nhìn vị Thái Tử điện hạ vênh váo tự đắc hất hàm sai khiến trước mắt này, Tô Lạc bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nháy mắt lóe ra một ý niệm tới.

Nam Cung Lưu Tuyệt không phải khinh bỉ nàng câu Tử Kinh Ngư ít sao? Như vậy… Nàng có thể mượn chuyện này lừa bịp tống tiền một thứ, khiến vị Thái Tử điện hạ này đau lòng chết hay không?

Nghĩ xong, Tô Lạc kéo Nam Cung Lưu Vân một chút, ngăn cản thân mình đang chậm rãi đứng lên của hắn.

Bởi vì ở Thái tử không ngừng khiêu khích Tô Lạc, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân dần dần biến đen, tùy thời tính toán ra tay. Tô Lạc thật vất vả tóm được con dê béo Thái tử, mới sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha hắn.

Tô Lạc cười như không cười mà liếc Thái tử một cái, nhướng mày cười lạnh: “Ngươi thế nhưng khinh bỉ ta câu ít Tử Kinh Ngư? Vậy ngươi có gan cùng ta thi một lần không! Trong thời gian quy định xem ai câu nhiều cá hơn!”

Thái Tử điện hạ nào biết đâu rằng Tô Lạc đã biết bí quyết câu Tử Kinh Ngư? Ở trong mắt hắn, lâu như vậy Tô Lạc cũng chỉ mới câu đến một con Tử Kinh Ngư mà thôi, hơn nữa vẫn là con nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Vì thế, lời này của Tô Lạc chính hợp ý Thái tử, chỉ thấy hắn âm lãnh cười: “Nha đầu thúi, thật to gan, cũng dám cùng bổn cung so.”

“Như thế nào, luôn luôn tự xưng là anh dũng vô cùng Thái Tử điện hạ không dám?” Tô Lạc trực tiếp liền dùng phép khích tướng.

Thái Tử điện hạ gợi lên một mạt trào phúng cười lạnh: “Nha đầu thúi, ngươi có biết, bổn cung đến bây giờ đã câu đến ba con Tử Kinh Ngư, ngươi mới câu đến một con, ngươi xác định muốn cùng bổn cung so?”

“Hừ, sĩ khả sát bất khả nhục! Chẳng lẽ ta còn sẽ sợ ngươi?” Tô Lạc hai má tức giận, bộ dáng như hành động theo cảm tình, huyết khí dâng lên, rất dễ lừa bán.

Nam Cung Lưu Tuyệt vừa rồi bị Bắc Thần Ảnh bọn họ quở trách quá thảm, đang muốn nhân cơ hội này hòa nhau một ván, lời này của Tô Lạc chính hợp tâm ý hắn, nhưng trên mặt hắn lại làm ra vẻ khó xử: “Hừ, so với ngươi, bổn cung chẳng phải là thắng không cần động thủ?”

Tô Lạc trong lòng âm thầm khinh bỉ.

Nàng giỏi nhất nghiền ngẫm nhân tâm.

Nàng xem thấu hắn đang vui muốn chết, lại còn làm bộ làm tịch ra sức khước từ, lừa ai chứ?

Tô Lạc một chút đều không phối hợp hắn, dứt khoát xoay đi, lười đến phản ứng hắn: “Một khi đã như vậy, kia không so cũng thế, Thái Tử điện hạ mời trở về đi.”

Thái Tử điện hạ muốn lấy lui vì tiến, Tô Lạc đồng dạng nhất chiêu lấy lui vì tiến, bức Thái tử luống cuống tay chân.

Thái tử không nghĩ tới Tô Lạc lại không theo suy đoán như vậy, trong mắt hiện lên một tia nan kham, nhưng càng nhiều là tức giận, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Nếu chính ngươi khăng khăng tìm chết, bổn cung sẽ thanh toàn ngươi, so liền so!”

Bắc Thần Ảnh xưa nay yêu nhất náo nhiệt, lại xưa nay yêu nhất cùng Thái tử tranh cãi, chỉ thấy hắn xách theo một con Tử Kinh Ngư chậm rì rì mà đi tới.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch