Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 317: Bí Kíp Thất (4)

Chương 317: Bí Kíp Thất (4)




Lam Tuyển lúc này mới tỉnh ngộ, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, bởi vì quá mức khó có thể tin mà lắp bắp: “Đậu xanh! Thì ra cái gọi là có được Tử Ngư Thủy Tinh là có thể thuận lợi thông qua con đường là sự thật! Thế mà lại dùng phương thức này để vượt qua! Chúng ta thật là ngu ngốc, còn tốn thời gian đánh nhau với con hổ ngu ngốc này!”

Rõ ràng chỉ cần đưa Tử Ngư Thủy Tinh ra là được, bọn họ lại lựa chọn con đường ngu xuẩn dã man nguyên thủy nhất.

Lam Tuyển sờ miệng vết thương, vừa rồi còn không cảm thấy đau, hiện tại biết chân tướng rồi hắn lại cảm thấy đau cực kỳ, đau đến mức muốn ngất đi.

Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh có chút phức tạp, mọi người đều cạn lời mà trừng mắt nhìn con hổ đen đang ôm Tử Ngư Thủy Tinh kia, một đám nghiến răng nghiến lợi, lại không thể nào phát tiết.

Tô Lạc khụ hai tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ: “Được rồi, được rồi, đây không phải là không có kinh nghiệm sao? Ngã một lần khôn hơn một chút, lần sau sẽ biết.”

Lam Tuyển yên lặng ngó nàng một cái… Lại yên lặng mà sờ miệng vết thương, ngươi không bị đá văng vào tường thì sao mà hiểu được tâm tình phức tạp của hắn hiện tại chứ?

Tô Lạc rất tốt bụng mà vỗ đầu vai hắn: “Ngươi phải nghĩ đến chỗ tốt trước, nếu không phải Tử Ngư Thủy Tinh vừa lúc xuất hiện, ngực của ngươi cũng không chỉ bị đá một lần.”

Lam Tuyển: “…”

Lực chú ý của Tô Lạc trở lại trên người của mãnh hổ màu đen kia, nàng thật cẩn thận mà đi lên phía trước một bước.

Tuy rằng tình hình chiến đấu đã bình ổn, nhưng Tử Ngư Thủy Tinh vẫn còn ở trong tay con hổ màu đen, phải làm sao mới có thể lấy lại nó mà không đổ chút máu nào đây? Thực rõ ràng con hổ ngu ngốc kia có tình cảm rất phức tạo với Tử Ngư Thủy Tinh.

Tô Lạc mới đi một bước, Nam Cung Lưu Vân đã dùng một tay đem nàng kéo đến phía sau, còn không quên trừng nàng một cái: “Tìm chết hả?”

Tô Lạc méo miệng, âm thầm nghĩ: "Tên nam nhân keo kiệt này,chỉ sợ là còn chưa nguôi giận đây mà."

Tô Lạc nở một nụ cười tươi lấy lòng: “Không cần khẩn trương như vậy, Tử Ngư Thủy Tinh đã nhận chủ, con hổ ngu ngốc kia sao sẽ công kích ta? Ngươi cứ yên tâm đi.”

Nói rồi, Tô Lạc đẩy Nam Cung Lưu Vân ra tiến lên một bước.

Nhưng vào lúc này, thay đổi bất ngờ xảy ra! Chỉ thấy con hổ ngu ngốc kia thoát khỏi trạng thái xúc động mà bình thường trở lại, cặp mắt uy nghiêm kia bắn về phía Tô Lạc.

Sau đó, thân thể cao lớn của nó phóng thẳng về phía Tô Lạc!

“Cẩn thận!” Nam Cung Lưu Vân thần sắc khẽ biến.

“Tẩu tử cẩn thận!” Ba người Bắc Thần Ảnh nhanh chóng tập kết thành tường phòng ngự ở trước mặt Tô Lạc, vững vàng bảo vệ Tô Lạc ở sau người.

Nhưng mà tốc độ của con hổ ngu ngốc kia lại không giảm, như cũ hung mãnh mà đánh tới Tô Lạc, hai chân trước sắc bén như đao nhọn, hàn quang lấp lánh, sát khí bức người.

Hai cái móng vuốt bay múa, vèo vèo vèo, liên tiếp tạo ra ba tiếng vang.

Bắc Thần Ảnh, Lam Tuyển, Ám Dạ Minh lần lượt bị con hổ này xốc bay, sau đó một đám văng vào trên vách tường, đau đến mức bọn họ nhe răng trợn mắt.

Thần sắc Nam Cung Lưu Vân đông lạnh, ngưng tụ linh khí toàn thân công kích con hổ ngốc.

Nhưng mà con hổ ngốc lại hướng về phía tay của Nam Cung Lưu Vân mà mở to miệng màu đỏ như máu..

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Tô Lạc một tay đẩy Nam Cung Lưu Vân ra!

Bằng không, cánh tay phải của Nam Cung Lưu Vân sẽ sống sờ sờ bị đại bổn hổ cắn rớt.

Chỉ thấy bạch quang chợt lóe, lòng bàn tay Tô Lạc đã nắm lấy viên Linh Đạn Cầu kia, ngay lúc nàng không tiếc thứ gì chuẩn bị dủng Linh Đạn Cầu trên người hổ ngốc thì ai ngờ...

Hổ ngốc liền ôm chầm cả người Tô Lạc!

Cái đầu thật lớn cọ tới cọ đi trên đầu vai nàng, cái lưỡi ướt át liếm nàng tới mức mặt đầy nước miếng, cuối cùng để lại một đống nước dãi nhễ nhại...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch