Tà Vương Truy Thê
Chương 73: Sương Mù Hắc Ám (2)
Trong phủ nàng đang lung tung rối loạn một đống chuyện đây này, một đống người
như đống bùn, nàng muốn mê dược, độc dược, xuân dược để tự vệ!
“Ngươi không cần những đan dược này? Vậy ngươi muốn cái gì?” Lãnh dược sư rất
khó hiểu, thế nhân không phải đều khát cầu những đan dược này hay sao?
Tô Lạc thành thật nói thẳng lời trong lòng.
Kết quả, Lãnh dược sư nổi giận, đôi mắt trừng to, cơ hồ muốn ăn thịt người,
thở phì phì nói: “Lão phu sao lại luyện chế mấy thứ vớ va vớ vẩn mà chỉ có bọn
luyện dược sư sơ cấp mới chế chứ? Ngươi cũng quá khinh thường lão phu! Ngươi
có biết mỗi một viên đan dược này đều có thể đổi được mười xe thuốc vớ vẩn mà
người nói không hả!”
Đối mặt đôi mắt như đang tố cáo ngươi thật không biết nhìn hàng kia của Lãnh
dược sư, Tô Lạc thật sâu mà tự ti.
Thì ra mỗi một viên thuốc này đều có thể đổi một xe mê dược, nàng quả nhiên là
không biết nhìn hàng.
Lãnh dược sư hừ một tiếng, phất tay áo đi vào trong.
Tô Lạc tìm cái góc không người, cẩn thận bỏ cái hộp nhỏ kia vào không gian.
Thành phẩm của Lãnh dược sư đương nhiên không phải vật bình thường. Đến khi
nàng còn chưa thăng cấp thành luyện dược sư cao cấp, hộp đan dược này vẫn còn
hữu dụng đối với nàng.
Trong phòng, Nam Cung Lưu Vân lẳng lặng nằm ở trên giường.
Bởi vì đau, cho dù hôn mê, sắc mặt của hắn vẫn âm trầm, đôi tay nắm chặt thành
nắm, dùng sức nắm chặt, gân xanh nổi lên, trên mặt lộ ra một sát khí.
“Cho hắn uống bình dược tề này.” Lãnh dược sư kiểm tra thương thế của Nam Cung
Lưu Vân xong, gật đầu với Tô Lạc.
Theo chỉ dẫn của Lãnh dược sư, Tô Lạc nâng Nam Cung Lưu Vân dậy, để thân thể
lạnh băng cứng đờ của hắn dựa vào trên người mình, gian nan mà đổ chén thuốc
đen tuyền kia vào miệng hắn.
Dược tề mới vừa vào miệng, Nam Cung Lưu Vân cũng không có phản ứng đặc thù.
Qua ước chừng nửa canh giờ, dược tề bắt đầu sinh ra dược hiệu trên người Nam
Cung Lưu Vân.
“Cởi quần áo của hắn ra.” Lãnh dược sư lớn tiếng phân phó.
Tô Lạc cởi bỏ đai lưng màu tím của hắn, lúc này, hô hấp của hắn dồn dập, bờ
ngực trắng nõn phần phồng, vô cùng cuồng dã và gợi cảm, Tô Lạc nóng rực mà
nuốt nước miếng.
Tô Lạc khó hiểu mà nhìn Lãnh dược sư, Lãnh dược sư gật đầu nói: “Không hổ là
Tấn Vương điện hạ tư chất tuyệt hảo, cho dù là hôn mê cũng có thể từ mình vận
chuyển kinh mạch thăng cấp đến cấp bảy.”
Chỉ thế mà đã thăng cấp lên cấp bảy? Đôi mắt đẹp của Tô Lạc lưu chuyển, đáy
mắt hiện lên thần thái không thể tưởng tượng.
Bỗng nhiên, Lãnh dược sư kêu một tiếng: “Không tốt!”
Tô Lạc khẩn trương mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Chỉ thấy da thịt trắng tinh như ngọc của hắn có đầy sương mù màu đen, sương mù
càng ngày càng nhiều, cơ hồ đã bao phủ cả người hắn.
Cùng lúc đó, thần sắc của Lãnh dược sư đột nhiên biến đổi!
Trong phút chốc, quang hoa tận trời, đâm tan sương đen, ánh sao trên trời cũng
rơi xuống đất.
Bay xung quanh Nam Cung Lưu Vân khuếch tán ra xung quanh.
Mặt đất kịch liệt chấn động, có tiến gầm nhẹ tựa hồ từ viễn cổ truyền đến, như
là có thứ gì đang thức tỉnh.
Quang hoa tận trời mà ra, chạy khắp bốn phía, mang theo lực lượng hủy diệt,
tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy.
Lãnh dược sư ở gần Nam Cung Lưu Vân nhất bị chấn ngất, nháy mắt mất đi tri
giác.
Tô Lạc không có chỗ trốn, trong khoảnh khắc mấu chốt này, trong miệng Tiểu
Manh Long bộc phát ra tiếng rồng ngâm bén nhọn, một đạo kim sắc quang mang đem
Tô Lạc bao trùm, tránh thoát lần tập kích này.
Nhưng người bên ngoài lại không may mắn như vậy.
Quang hoa lướt qua, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tức khắc huyết vũ bay tán
loạn, huyết vụ lan tràn, xác người ngã xuống.
Trong lúc nhất thời, cổ lực lượng hủy thiên diệt địa hắc ám kia tạo ra một
trận đất rung núi chuyển mãnh liệt, toàn bộ trang viên cơ hồ trong nháy mắt bị
phá hủy.
Chỉ nghe thấy phòng ốc kiến trúc xôn xao rung động, như mưa gió trung phiêu
linh, lung lay sắp đổ.
Hơn nữa thực mau, những vật kiến trúc lung lay sắp đổ này toàn bộ bị san thành
bình địa, cả tòa trang viên giống như bị máy bay ném bom chà đạp qua, hủy diệt
hoàn toàn, một mảnh bột phấn điêu tàn.
Cơ hồ toàn bộ trang viên người đều bị chấn ngất xỉu.
Nhưng là giờ phút này Nam Cung Lưu Vân lại ngồi xếp bằng, mặt như thu nguyệt,
lãng nếu sao trời, đôi tay giao ở trước ngực, làm một thủ thế vô cùng quỷ dị.
Tô Lạc xoa mắt, nàng cơ hồ cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Bốn phía hóa thành một mảnh phế tích.
Nhưng tại trung tâm của mảnh phế tích này.
Nam Cung Lưu Vân ngồi xếp bằng, toàn thân bao phủ khí tức thần bí hắc ám, cao
thâm khó đoán, thần bí quỷ dị.
Đồng thời lại như vương giả quân lâm thiên hạ, có một loại làm người ta phải
thuần phục quỳ lạy kính sợ.
Càng làm cho người khó có thể tin chính là!
Phía sau hắn thế nhưng xuất hiện một hư ảnh thần bí, giống rồng nhưng không
phải rồng, giống phượng nhưng không phải phượng, khủng bố, quỷ dị, mạnh đến
mức có thể hủy thiên diệt địa bễ nghễ thiên hạ khí phách!
Cái đó, cái đó đến tột cùng là thứ gì?
Như thế nào sẽ xuất hiện phía sau Nam Cung Lưu Vân?
Năm mươi viên tinh thạch xanh la 1kia đến tột cùng đã kích thích Nam Cung Lưu
Vân cái gì?
Huyết mạch của Nam Cung Lưu Vân… Hắn thật sự chỉ là hoàng tử điện hạ đơn giản
như vậy sao?
Ánh mắt Tô Lạc thâm thúy, không hề chớp mắt mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, biểu
tình túc mục, khuôn mặt tuấn dật thần bí, trong lòng suy nghĩ muôn vàn, tràn
đầy đều là nghi vấn.
Cùng lúc đó.
Khu rừng Hắc Ám, Lạc Hà Phong, đỉnh núi.
Một vị lão giả mi phát bạc trắng nhìn không ra tuổi tác khoanh chân mà ngồi,
đắm chìm trong tu luyện ngộ đạo, có lẽ vì ngồi rất lâu rồi nên trên người hắn
phủ đầy bụi bậm.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đông.
Hắn nhìn rất lâu.
Cuối cùng nhíu mày, âm thầm trầm ngâm: “Tiên đoán của ngàn năm trước, thật sự
sẽ xảy ra? Bệnh dịch hắc ám, Thiên Đạo khó dò, mà ngay cả lão phu đều thấy
không rõ.”
Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, cái gì cũng không làm, chỉ là hai tròng mắt
nhắm chặt, tiến vào trạng thái tu luyện.
Tựa hồ, hắn chưa bao giờ tỉnh lại, chưa bao giờ nói qua điều gì…
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.