Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 77: Tiết Lộ Bí Mật (2)

Chương 77: Tiết Lộ Bí Mật (2)




“Dao Trì tiên tử?” Tô Lạc thế nhưng sẽ đắc tội tiên tử không dính khói lửa

phàm tục thần tiên kia?

“Dao Trì tiên tử cùng Tấn Vương điện hạ là một đôi thần tiên quyến lữ, Tô Lạc

chặn ngang một bước, nếu là ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận?” Liễu Nhược

Hoa tựa thật tựa giả mà hướng dẫn Tô Vãn.

Nếu như là thật, Tô Lạc chết chắc rồi! Dao Trì cung được xem như ngang hàng

với sự tồn tại của đế quốc, nàng cũng dám đắc tội!

“Thực tốt, vô cùng cảm tạ ngươi đã báo cho ta tin tức này, nếu có gì mới, ta

sẽ tự báo cho ngươi.”

Tô Vãn vén lên váy, vội vội vàng vàng mà rời đi.

Nếu như là thật, lần này nhất định phải khiến phụ thân đại nhân trục xuất nàng

khỏi gia môn.

Nhìn bóng dáng gấp gáp rời đi kia của Tô Vãn, Liễu Nhược Hoa cười đến ác độc

vô cùng.

Tô Lạc à Tô Lạc, thích lễ vật mà bổn tiểu thư đưa cho ngươi sao? Tô Đại Tướng

Quân nếu biết ngươi trộm chuồn ra đi, lại đắc tội Dao Trì cung Dao Trì tiên

tử, ha ha…

Tô Vãn cũng là người thông minh, nàng cũng bán tín bán nghi với những gì mà

Liễu Nhược Hoa nói, cho nên nàng quyết định trước hết phải tra xét một chút,

khi đã có được tin tức xác thực thì nàng mới gọi phụ thân đến.

Cho nên Tô Vãn mang theo nha hoàn, chậm rì rì mà đi đến cái sân rách nát của

Tô Lạc.

Lục La đang ngồi ở trong viện phơi nắng, một bên may vá, tranh thủ trước khi

tiểu thư trở về may xong một bộ váy sam, đến lúc đó cho tiểu thư một kinh hỉ.

Vừa phơi nắng vừa may vá, nhìn qua tựa hồ thực thanh nhàn thích ý, nhưng chỉ

có Lục La biết nội tâm của nàng có bao nhiêu thấp thỏm bất an.

Tiểu thư vừa đi là đi cả một tháng, bặt vô âm tín, cũng không biết đi nơi nào.

Nàng có đôi khi đều sẽ trộm nghĩ liệu có phải tiểu thư âm thầm bỏ trốn hay

không?

Khi Lục La còn đang thấp thỏm bất an may váy thì ở cửa truyền đến tiếng đập

cửa phanh phanh phanh.

Lục La cả kinh, kim châm toàn bộ đâm vào thịt, đau đến mức nàng thiếu chút nữa

kêu ra tiếng.

Nàng khẩn trương bất an mà nhìn cánh cửa bị gõ lung lay sắp đổ kia, trong lòng

giống như có nai con chạy vòng vòng, gấp đến độ không biết nên làm như thế nào

mới tốt.

Một tháng qua, cánh cửa này còn chưa bao giờ bị gõ qua một lần, ngay cả đưa

cơm cũng đều là đem đồ ăn để lại bên cái lỗ nhỏ cạnh tường, tự nàng đi lấy,

cánh cửa này chưa bao giờ bị mở ra ra.

Đại Tướng Quân không phải nói muốn tiểu thư tu tâm dưỡng tính ba tháng sao?

Sao lại nhanh như vậy…

Đã xảy ra chuyện gì? Nếu như có người phát hiện tiểu thư không ở trong viện,

đến lúc đó… Như vậy kết quả sẽ rất đáng sợ, Lục La bị dọa đến cơ hồ sắc mặt

tái nhợt, thân mình không ngừng run rẩy, khẩn trương đến mức muốn hít thở

không thông.

Nếu là bị giam trong phòng, nghĩa là các nàng phải ở bên trong, như vậy có nên

mở cửa hay không đây?

Rốt cuộc là có nên mở hay không?

Lục La nôn nóng nhìn chằm chằm cánh cửa bị đập đến mức bụi bay khắp nơi kia,

chờ đợi đối phương rời đi khi không có ai đáp lại, nhưng mà nàng lại thất vọng

rồi.

Bởi vì tiếng đập cửa càng phát ra lâu, bên trong cũng không có tiếng đáp lại,

càng làm cho Tô Vãn vốn dĩ bán tin bán nghi tin tưởng hơn đến tám mươi phần

trăm.

Nếu không chột dạ, làm gì không dám ra mở cửa?

Cho nên, khóe miệng Tô Vãn gợi lên ý cười âm trầm, phân phó cho nô tỳ bên

người: “Gõ cửa, gõ mạnh lên, dù có gõ hư cũng có bổn tiểu thư chịu trách

nhiệm!”

Tô Vãn ở trong phủ rất ít khi được kiêu ngạo, nhưng ở trong cái sân nhỏ này

của Tô Lạc, nàng trước nay đều không kiêng nể gì.

Ngay khi Lục La gấp đến độ xoay quanh, chờ đợi tiểu thư nhà nàng từ trên trời

giáng xuống thì nghe được một tiếng vang thật lớn, ầm một tiếng, cánh cửa kia

vốn đã không chắc chắn kia vỡ thành từng mảnh.

Tại cửa xuất hiện gương mặt không có chút ý tốt nào của Tô Vãn.

Tô Vãn chậm rì rì tiến vào, đánh giá mọi nơi, không nhìn thấy thân ảnh của Tô

Lạc, tám phần tin tưởng kia của nàng đã tăng đến mười phần.

Nếu xét trạng thái gần nhất của Tô Lạc thì nàng cũng không phải kẻ dễ khi dễ,

nhưng cửa cũng đã bị gõ nát rồi mà nàng vẫn còn chưa ra, vậy khả năng duy nhất

chính là nàng căn bản không ở đây!

Tô Vãn thong thả ung dung mà đánh giá thân hình không ngừng run rẩy của Lục

La, cười như không cười hỏi: “Lục La nha đầu, ngươi đang sợ cái gì? Bổn tiểu

thư có khủng bố như vậy sao?”

“Không, không! Tam tiểu thư lớn lên xinh đẹp như hoa, thiên hạ ít có, tuyệt

đối là mỹ nhân trong mỹ nhân!” Lục La nghiêm trang khích lệ, trong lòng lại âm

thầm kêu khổ, tam tiểu thư đây là làm sao vậy, sao còn không đi.

Tô Vãn cười tủm tỉm nhìn nàng, âm lãnh cười: “Một khi đã như vậy, sao ngươi

ngay cả xem cũng không dám xem bổn tiểu thư chứ? Hay là, ngươi làm chuyện gì

trái với lương tâm?”

Lục La bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, nàng run rẩy cố tỏ ra mạnh mẽ, cười gượng

nói: “Tam tiểu thư thật thích nói giỡn, nô tỳ… nô tỳ sao lại làm chuyện trái

với lương tâm? Không có, tuyệt đối không có!”

Lục La thực hiển nhiên không biết diễn kịch, ngữ khí và biểu tình khô cằn của

nàng càng tiết lộ rằng nàng đang chột dạ.

Tô Vãn càng thêm đắc ý, chỉ thấy nàng cười lạnh liên tục: “Không có sao? Như

vậy, tiểu thư nhà ngươi đâu? Nàng cũng không có làm chuyện trái với lương tâm

sao?”

Lục La trong lòng âm thầm kêu khổ, tam tiểu thư lần này chẳng lẽ là có chuẩn

bị mà đến? Lời này của nàng rõ ràng là đang muốn nói đến chuyện tiểu thư trốn

đi!

“Tam tiểu thư đương nhiên cũng không có!” Lục La thần sắc nghiêm trang, ngữ

khí chém đinh chặt sắt, cuối cùng còn trịnh trọng gật đầu.

“Kêu tiểu thư nhà ngươi ra đây, chúng ta hai chị em ôn chuyện, nói không chừng

nàng có thể hống bổn tiểu thư vui vẻ, bổn tiểu thư đại phát từ bi cùng phụ

thân đại nhân nói một chút, sẽ tha cho các ngươi đi ra.” Tô Vãn âm trầm từng

bước ép sát.

Lục La trong lòng kêu thật khổ.

Nếu tiểu thư nhà mình có thể ra tới đã sớm ra rồi, hà tất phải xem tam tiểu

thư ngươi ở đây diễu võ dương oai?

Tiểu thư à tiểu thư, ngài còn không ra, sau này liền không còn cơ hội ra nữa,

cũng không có cơ hội nhìn đến Lục La nữa đâu…

Tô Vãn độc ác liếc nhìn Lục La một cái, dưới chân không ngừng đi, chậm rì mà

đi tới, đánh giá khắp nơi, đi tới đi tới, cuối cùng đi đến nội thất.

Lục La gấp muốn chết, thân mình cũng run nhè nhẹ.

Nàng chết chắc rồi, hôm nay nói không chừng sẽ bị đánh chết…

Mồ hôi không ngừng nhỏ giọt trên trán Lục La, trước ngực sau lưng đều bị mồ

hôi lạnh làm ướt sũng.

Tô Vãn cười đến đường hoàng mà đắc ý, đôi tay tinh tế xanh nhạt của nàng đẩy

cánh cửa nội thất ra.

Lục La nhắm hai mắt, bộ dáng như đang chờ chết.

Thời gian tựa hồ đọng lại trong một khắc này.

Phòng to như vậy, cũ kỹ rách rưới, gia cụ thiếu đến mức nhìn qua một lần đã

thấy được hết, căn bản không có bóng dáng của Tô Lạc.

Tốt, thực tốt, Tô Lạc tiểu tiện nhân này thế nhưng thật sự không ở!

Giờ khắc này, Tô Vãn tựa hồ cảm thấy khói mù trên toàn thân tan đi, sáng sủa

như bầu trời cao trăm thước, nàng quay đầu, cười tủm tỉm mà nhìn Lục La, tươi

cười âm trầm máu lạnh, như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào trái tim của Lục

La.

“Ha ha ha ha ha, tốt, thực tốt!” Tô Vãn cái gì cũng chưa nói, xoay người rời

đi.

Tô Lạc trong lúc bị nhốt lại vẫn dám trốn nhà bỏ chạy, chỉ riêng cái tội này

cũng đủ để nàng bị đuổi khỏi nhà.

Trùng hợp như vậy, lời Liễu Nhược Hoa nói có thể tin tám phần.

Hơn nữa còn có cả tội danh nàng đắc tội Dao Trì tiên tử… Ha hả, Tô Lạc à Tô

Lạc, chờ ngươi trở về rồi, phụ thân đại nhân sẽ trói ngươi đến Dao Trì cung tạ

tội!

“Phụ thân đại nhân! Tứ muội thật sự biến mất rồi, nghe nói mặt đều ném ra

ngoài hết, mà chúng ta cái gì cũng không biết.”

Tô Vãn hưng phấn mà chạy đến thư phòng của Tô Đại Tướng Quân, che dấu kích

động trong đáy mắt, nàng tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh để nói.

Bút lông trong tay Tô Đại Tướng Quân trượt mất, hắn ngước mắt, đôi mắt sắc bén

như điện nhìn Tô Vãn, thanh âm nghiêm khắc: “Nói hươu nói vượn cái gì!”

“Phụ thân đại nhân, là thật! Tô Lạc tiểu tiện… Phụ thân đại nhân, ngài cho

rằng Tứ muội muội vẫn đang bị nhốt, lại không biết nàng sớm đã bỏ trốn, nghe

nói ở bên ngoài xằng bậy, ngay cả Dao Trì tiên tử đều đắc tội!”

Vì dụ dỗ Tô Tử Antự mình qua đi xem xét, Tô Vãn đem Dao Trì tiên tử này trọng

bàng bom đều thả ra.

Ánh mắtcTô Tử An biến đổi.

Dao Trì tiên tử là ai hắn đương nhiên sẽ biết.

Hắn so với ai điều hiểu rõ ràng thế lực sau lưng Dao Trì tiên tử.

Tô Lạc lại đắc tội Dao Trì tiên tử? Lời này từ đâu mà ra?

Nhưng mà tin đồn vô căn cứ chưa chắc là không có, nếu thật không có thì người

khác sao lại lan truyền chuyện này?

Tô Tử An đặt bút xuống, đứng dậy: “Chuyện này là thật?”

Việc này, hắn đã bán tín bán nghi.

“Đương nhiên là thật! Phụ thân đại nhân, khi nữ nhi nghe thấy chuyện này cũng

không tin, nhưng nữ nhi vì sự an toàn và danh dự của gia tộc nên đã đi đến sân

sau của Tứ muội muội. Nữ nhi có thể cam đoan, Tứ muội muội thật sự không ở

đó!” Tô Vãn hận không thể thề.

Chỉ cần có thể thỉnh Tô Tử An đến, khiến hắn chính mắt nhìn thấy Tô Lạc không

ở đó, đến lúc đó thì dù Tô Lạc không đắc tội Dao Trì tiên tử thì tội danh này

cũng sẽ nằm trên người nàng.

Thần sắc Tô Tử An khẽ biến, nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: “Nếu là như thế thì đi

nhìn một cái.”

Bởi vì sự việc có liên lụy đến Dao Trì cung, trong lòng Tô Tử An có chút bất

an.

Dao Trì cung ở toàn bộ đế quốc quả thật chính là sự tồn tại siêu nhiên, bởi vì

vị cung chủ đại nhân tiền nhiệm hàng năm bế quan kia của Dao Trì cung là cường

giả cấp mười, đưa mắt tìm toàn bộ thế giới cũng chỉ có thể tìm số lượng trên

đầu bàn tay.

Có thể nói, hắn là Định Hải Thần Châm của Đông Lăng quốc, có hắn ở, Đông Lăng

sẽ không có nguy hiểm diệt quốc. Địa vị như vậy, ai lại không kinh sợ Dao Trì

cung?

Trên cơ sở đó, ai dám đắc tội Dao Trì cung? Ai dám đắc tội người được sủng ái

nhất Dao Trì cung - Dao Trì tiên tử? Vậy không phải đang tìm chết sao?

Nếu Tô Lạc thật dám đắc tội Dao Trì tiên tử, như vậy lựa chọn số một của Tô Tử

An tuyệt đối là đem Tô Lạc trói lại, tự mình áp giải đến Dao Trì cung, đưa

nàng cho đối phương, tùy ý Dao Trì cung xử trí, hắn không những sẽ không khổ

sở, còn sẽ vỗ tay tán thưởng.

Tô Tử An bước nhanh đến sân của Tô Lạc.

Tô Vãn đi theo sau hắn, đáy lòng kích động liên tục, hung phấn trong đáy mắt

không thể nào che dấu được.

“Phụ thân, vào thôi, Tứ muội muội thật sự không ở bên trong.” Nhìn đến Tô Tử

An do dự đứng ở cửa, Tô Vãn khuyên nhủ.

“Được.” Tô Tử An vén lên áo choàng, nện bước vững vàng mà tiến vào.

Biểu tình của hắn túc mục, lãnh lệ, đen tối không rõ.

Lục La khẩn trương mà đi ra, nhìn đến Tô Tử An, nàng nhanh chóng quỳ xuống

hành lễ với Tô Đại Tướng Quân.

Tô Tử An lạnh lùng liếc liếc nhìn Lục La đang quỳ gối, đôi tay bắt chéo ở phía

sau, thần thái kiêu căng: “Tứ tiểu thư đâu? Còn ở trong phòng?”

Lục La nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, thanh âm nhỏ bé yếu ớt như ruồi

muỗi: “Ở, ở… tiểu thư ở trong phòng.”

Tô Vãn cười nhạo ra tiếng: “Chết đến nơi còn dám giảo biện, Tứ muội muội rõ

ràng không ở phòng trong, tiện nha đầu nhà ngươi thế nhưng còn dám ăn nói bừa

bãi, không muốn sống nữa?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch