Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 877: Nam Cung Lưu Vân (8)

Chương 877: Nam Cung Lưu Vân (8)




Nam Cung Lưu vân hoảng sợ, dự tính bỏ chạy, nhưng mà Tô Lạc đã kịp túm lấy vạt áo hắn, hừ lạnh mấy tiếng: “Ngươi nói ai sửa mặt hả? Hừ hừ! Dung mạo trước kia của bổn cô nương khó coi lắm sao?”

“Đẹp, đẹp.” Mười phần khí phách của Nam Cung Lưu Vân khi ở trước mặt Tô Lạc, lại hoàn toàn biến thành vẻ ngoan ngoãn của một con mèo nhà.

Tô Lạc lúc này mới bỏ qua cho hắn, hừ lạnh một tiếng: “Sao ta có thể đi sửa mặt chứ? Quả thật nói hươu nói vượn! Nói cho ngươi biết, dung mạo hiện tại này mới là dung mạo thật của bổn cô nương. Khuôn mặt trước kia chỉ là ảo ảnh thôi.”

“Thật sao? Chẳng lẽ ngươi trúng Di Hình Đổi Nhan?” Nam Cung Lưu Vân không hổ là đọc nhiều sách vở, vừa nghe đã hiểu ngay.

“Đúng vậy!” Tô Lạc đắc ý mà nhương mày.

“Tại sao chứ?” Nam Cung Lưu Vân tỏ vẻ khó hiểu.

Hắn đánh giá từ trên xuống dưới khuôn mặt tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành này của Tô Lạc.

Khuôn mặt này thật là càng xem càng yêu, rất muốn hôn một cái.

Nam Cung Lưu Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi mài ra được cơm, mà muốn chảy nước miếng.

Tô Lạc kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, liếc hắn một cái, nàng ngạo kiều hất cằm, nhàn nhạt mà nói: “Có thể là vì sợ ta lớn lên quá xinh đẹp.”

Câu nói này, tuy rằng hơi tự luyến quá, nhưng mà cũng không sai lắm.

Lúc Tô Lạc đang bày ra tư thế ngạo kiều, bỗng nhiên cảm thấy một bóng đen dày đặc đánh úp lên người, sau đó…

Nàng đã bị Nam Cung Lưu Vân ôm vào trong lòng.

Nam Cung Lưu Vân gắt gao ôm nàng, lực đạo lớn kinh người, dường như ép toàn bộ không khí trong phổi Tô Lạc ra ngoài.

“Nhẹ thôi, nhẹ thôi.” Tô Lạc không ngại ấp ấp ôm ôm với hắn trước mặt mọi người, nhưng vẫn phải để ý đến sự an toàn của mình nữa.

Nam Cung Lưu Vân cười khẽ, cánh tay mạnh mẽ, hữu lực hơi hơi buông lỏng, nhưng vẫn bá đạo mà ôm lấy eo nàng, khiến nàng không thoát ra được.

Hắn gác cằm lên hõm vai nàng, hít hà mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, cảm xúc từng chút từng chút ổn định lại.

Sau một năm xa cách, lại có thể ôm lấy nàng chân chân thật thật, mà không phải nhớ thương trong mơ, thật tốt.

Bốn phía thật yên lặng, có một sự ái muội lẩn quẩn trong không khí.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Nghiên thức thời mà lui ra xa.

Nhưng mà ở đây, còn có một người rất không biết điều, tên của hắn là Âu Dương Vân Khởi.

Nhìn hai thân ảnh đang gắt gao ôm nhau kia, đôi mắt Vân Khởi nheo lại đầy nguy hiểm, bàn tay siết chặt thành quyền, phát ra âm thanh rắc rắc.

“Buông nàng ra.”

Vân Khởi từng bước một, vững vàng mà tiến đến chỗ hai người ôm nhau, không xem ai ra gì kia, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên vẻ bình tĩnh trước cơn bão lớn.

Nam Cung Lưu Vân đang đắm chìm trong mùi hương dịu dàng, khó có thể tự kiềm chế, lúc này đột nhiên bị phá hỏng, hắc lập tức thấy không vui.

Hắn chậm rãi buông Tô Lạc ra, đẩy nàng về phía sau mình, keo kiệt mà giấu Tô Lạc đi, không cho Âu Dương Vân Khởi nhìn thấy.

“Nói lại lần nữa.” Nam Cung Lưu Vân cười khẽ mà nhìn Vân Khởi, nhưng ý cười không có trong đáy mắt, tròng mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

Bá khí của Nam Cung Lưu Vân lộ ra ngoài, trên mặt nét cường thế không ai bì nổi.

Trong lòng Vân Khởi có một sự lạnh lẽo không tên, nhưng mà, hắn không những không lùi lại, ngược lại còn tiến thêm một bước.

“Ta đã nói, ta biết Tô Lạc sớm hơn ngươi, Tô Lạc và ở bên cạnh nhau cũng sớm hơn, người nên cút đi là ngươi.”

Vân Khởi không hề yếu thế mà cười lạnh nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của Nam Cung Lưu Vân, trong nháy mắt cứng đờ.

“Vút!” Câu trả lời của Nam Cung Lưu Vân dành cho Vân Khởi, là một cú đấm thật mạnh.

Vân Khởi có phòng bị từ sớm, thi triển Ẩn Thân Thuật, nhưng tốc độ hắn không bằng Nam Cung Lưu Vân, nên mặt hắn vẫn bị hung hăng đánh trúng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch