Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tà Vương Truy Thê

Chương 973: Cầu Bạch Ngọc (11)

Chương 973: Cầu Bạch Ngọc (11)




Bởi vì hắn cảm thấy trong lớp sương mù dày đặc, có một đôi mắt sắc bén nóng rực đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Sự cảm ứng về nguy hiểm tỏa ra từ cơ thể khiến hắn thận trọng dừng bước lại.

Đúng lúc này.

Đột nhiên.

Cộc cộc cộc!

Vô số tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng lao về phía Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân nắm chặt kiếm trong tay.

Ma thú ào ào tiến tới, hắn không sao, nhưng chỉ cần hơi bất cẩn một chút, Lạc Lạc của hắn sẽ có thể bị thương.

Rất nhanh, từ hai đầu cầu Bạch Ngọc, vô số con báo săn lưng sắt tức giận xông tới,

Khoảng một trăm con báo săn lưng sắt.

Hơn nữa, thực lực của mỗi con đều vô cùng lớn mạnh.

Mỗi một con, trên người đều mơ hồ hiện lên màu tím, giống như ánh sáng tím lấp lánh. Răng nanh sáng lấp lánh, dữ tợn và khủng bố.

Mỗi con báo săn lưng sắt há cái miệng máu to đùng rống giận, gào thét. Mũi chúng phun ra hơi thở màu máu. Bốn vó như sắt, như một cơn gió xông vào Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân đang bị vây ở giữa.

Mặt đất bạch ngọc cứng chắc mơ hồ rung động, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Tiếng vó sắt cơ hồ như sắp giẫm sụp cả cây cầu này.

Hàng lông mày nhỏ nhắn của Tô Lạc khẽ cau lại.

Nếu như không nhớ nhầm, âm thanh phát ra từ mấy đội trước không kịch liệt như vậy.

“Lạc Lạc, ở yên trong vòng sáng không được cử động nhé!” Nam Cung Lưu Vân lập tức bảo vệ chặt chẽ cho Tô Lạc.

Hắn phân ra ba phần mười linh lực, vẽ ra một vòng tròn để Tô Lạc đi vào.

Đó là một chiếc vòng bảo vệ, cho dù có là báo săn lưng sắt, cũng đừng hòng đưa vào được một cái móng vuốt.

“Nhưng mà...” Nếu như nàng đi vào bên trong, đến lúc đó tối đa cũng chỉ có năm mươi điểm thôi hay sao? Chẳng phải là thua chắc rồi ư?

“Những con báo săn lưng sắt này, mỗi con đều có thực lực đỉnh cao cấp chín. Bọn chúng chỉ cần thổi một hơi là ngươi tiêu rồi.” Nam Cung Lưu Vân cũng không phải đang nói chuyện giật gân.

Trên thực tế, báo săn lưng sắt có thực lực đỉnh cao cấp chín, quả thực có sức mạnh kinh người.

Tô Lạc hiện tại lại có bộ dạng yếu đuối mong manh như vậy, chắc chắn có thể bị một hơi của bọn chúng thổi ngã.

“Đỉnh cao cấp chín?” Tô Lạc cảm thấy cửa ải này nghịch thiên quá!

“Nếu như là đỉnh cao của cấp chín, vậy mấy đội trước đã qua kiểu gì vây?” Tô Lạc an toàn ngồi trong vòng bảo vệ vẫn còn thấy khó hiểu.

“Nếu như không đoán sai, hiện giờ chúng ta đang ở trong ảo cảnh. Còn những con báo săn lưng sắt này, sẽ được bố trí có đẳng cấp tương ứng dựa vào thực lực của chúng ta.”

“Ha ha ha!” Trên bầu trời phát ra một tiếng cười điên cuồng thô bạo: “Tiểu tử này không tệ à. Người trong bốn nhóm cũng chỉ có ngươi nghĩ ra điểm này, không tệ không tệ!”

“Ngươi đoán không sai. Những tên ngốc này quả thật là căn cứ vào thực lực tương ứng của người vượt ải mà sẽ được giảm bớt đi một cấp độ. Hiện giờ bọn chúng đều là đỉnh cao của cấp chín!”

Tô Lạc lập tức đứng lên, u oán nói: “Vậy còn ta thì sao? Ta mới chỉ cấp sáu thôi!”

Âm thanh điên cuồng càng cười kinh hơn: “Ha ha ha! Ha ha ha! Tiểu nha đầu, ngươi không đáng kể.”

Nói xong, âm thanh này liền biến mất không thấy nữa.

Cả khuôn mặt của Tô Lạc đang bị xem nhẹ liền cau có lại thành hình dáng trái khổ qua.

“Không đáng kể?” Lời này còn có sức đả thương người ta hơn.

Tô Lạc có vận khí nghịch thiên của chúng ta, lần đầu tiên bi thảm rồi.

Nam Cung Lưu Vân mím môi, muốn cười, nhưng lại sợ mình mà bật cười thì sẽ đả kích nha đầu kia, chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Không được! Dù thế nào ta cũng không thể để bị coi thường như thế được! Còn về quá trình, Nam Cung Lưu Vân ngươi hãy nghĩ cách đi!” Tô Lạc nổi giận.

“Được.” Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân lóe lên liền có ngay chủ ý.

Lúc này, đàn báo săn lưng sắt mạnh mẽ lao tới, khí thế khổng lồ kia dường như sắp nhấn chìm bọn họ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch