Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 6: Mễ Nặc: Tôi là Biến Dị Giả.

Chương 6: Mễ Nặc: Tôi là Biến Dị Giả.




- Huyết Hồ Tử là ai?

Khuôn mặt của Mục Lương lạnh lẽo, hỏi.

Khuôn mặt bẩn thỉu của Mễ Nặc không biểu lộ cảm xúc, giọng nói lại âm trầm nói:

- Huyết Hồ Tử là một tên đầu lĩnh đạo tặc gần đây, thường xuyên cướp đoạt doanh trại nhỏ, các bộ tộc nhỏ, hoặc chặn đường cướp đoạt.

- Hừ hừ… Chúng mày tốt nhất thả tao ra.

Tên cầm cây dao bằng xương, cũng chính là đạo tặc mật thám, nhìn hai người giật mình.

Tên đạo tặc mật thám nhất thời tức giận, lớn lối:

- Nếu không... cứ chờ đại ca tao tập kích doanh trại chúng mày, tuyệt đối sẽ giết chết chúng mày.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần báo ra tên tuổi của đại ca Huyết Hồ Tử, người bình thường đều sẽ không làm khó bọn họ.

- Chờ chút, mày mới vừa nói tập kích doanh trại chúng ta?

Mục Lương híp đôi mắt một cái.

- À? Tao tao tao... Tao có nói sao?

Tên mật thám đạo tặc biến sắc, nhất thời quanh co.

- Bốn người chúng mày là mật thám đúng không?

Mục Lương lạnh lùng hỏi.

- Không phải, chúng tao chỉ đi săn thú.

Tên đạo tặc mật thám kinh hoảng lắc đầu phủ nhận.

Nếu để cho đại ca Huyết Hồ Tử biết, hắn tiết lộ tin tức tập kích doanh trại, hắn sẽ bị kéo lê trên mặt đất tới chết.

- Bao giờ tới tập kích doanh trại chúng tao?

Mục Lương nhặt lên cây dao bằng xương bên cạnh, đặt dưới cằn của tên đạo tặc mật thám, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

- Tao chỉ hỏi một lần, nếu đáp án khiến tao không hài lòng, cây dao bằng xương này sẽ xuyên qua càm của mày, cho đến đại não của mày.

- Tôi tôi tôi...

Tên đạo tặc mật thám hoảng sợ, nhìn thanh niên trước mắt, có thể nhìn ra, đối phương không phải đang nói đùa.

- Xem ra, mày nguyện ý mang theo trung thành đối với Huyết Hồ Tử, đi xuống Địa Ngục.

Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên đầy tàn nhẫn, cây dao bằng xương trong tay đang lướt về phía trước.

- Không muốn, tôi nói, tôi sẽ khai hết.

Đạo tặc mật thám ngước cằm lên, hoảng sợ hô to:

- Tôi thực sự không biết bao giờ Huyết Hồ Tử tới tập kích doanh trại hai vị, chỉ biết anh ta có quyết định như vậy, nên phái chúng tôi tới dò xét tình huống.

- Thật không biết khi nào?

Âm thanh của Mục Lương hạ thấp xuống.

- Thực sự không biết, nhưng sẽ không hơn ba ngày.

Tên đạo tặc mật thám vì mạng sống, liên tục khai hết ra quy tắc ngầm trong Đạo Tặc đoàn.

Sau đó, rất phối hợp, Mục Lương lại hỏi thêm mấy vấn đề, mới buông tha cho tên đạo tặc mật thám thở một hơi.

Mục Lương đột nhiên xuất thủ, đã vặn gãy cổ tên đạo tặc mật thám này.

- Huyết Hồ Tử lại dám theo dõi doanh trại chúng ta.

Bàn tay nhỏ của Mễ Nặc níu lại cánh tay của Mục Lương, hốt hoảng hỏi:

- Mục Lương, tôi nên làm gì bây giờ?

- Doanh trại có bao nhiêu người? Phụ nữ, trẻ nhỏ, người già có bao nhiêu người?

Mục Lương hỏi.

Mễ Nặc suy nghĩ một chút, hé miệng nói:

- Có chừng khoảng ba trăm người, phụ nữ, trẻ nhỏ, người già hình như chiếm phân nửa.

- Hai người dám gạt tôi, hai người không phải băng trộm đối thủ?

Mục Lương lắc đầu.

Anh tra hỏi đạo tặc mật thám, biết thủ hạ của Huyết Hồ Tử có hơn năm trăm người, đều là đạo tặc cường hãn.

Một tiểu doanh trại ba trăm người, trong đó một nửa là người già, phụ nữ, trẻ nhỏ căn bản sẽ không phản kháng được đạo tặc tập kích.

Nếu may mắn thắng, khả năng sống sót cũng không đến mấy người.

- Trốn? Bỏ chạy đi đâu?

Mễ Nặc mờ mịt hỏi.

- Điểm ấy không cần cô quan tâm, côi đem chuyện nơi đây nói với thủ lĩnh các cô, đến lúc đó, bọn họ sẽ tự tìm biện pháp giải quyết chuyện này.

(Khi Mễ Nặc lộ tai thỏ, đã lộ thân phận nữ, nên từ chương 6 nam chính sẽ gọi nữ chính là cô.)

Mục Lương ngồi xổm người xuống, tìm kiếm ở trên người đạo tặc mật thám.

Mễ Nặc vội vàng hỏi:

- Chuyện kia... Thủ lĩnh sẽ tin tưởng lời nói của tôi sao?

- Xác suất rất lớn sẽ không tin!

Mục Lương suy nghĩ một chút nói.

Dù sao, trong một doanh trại nhỏ, đột nhiên tìm thủ lĩnh nói có đạo tặc muốn tập kích doanh trại, còn không biết thời gian tập kích, nghĩ xem có mấy người tin?

Khả năng vừa mới bắt đầu sẽ tin, nhưng nếu sau mấy ngày, đạo tặc không đột kích đánh tới, sẽ không ai tin tưởng lời của cô.

- Mặc kệ bọn họ có tin hay không, tôi đều sẽ đi nói.

Mễ Nặc cắn môi dưới.

Doanh trại cũng là nhà của cô, cô không thể nào mở mắt trừng trừng nhìn doanh trại bị hủy diệt.

- Được rồi, chuyện này hãy giao cho tôi!

Mục Lương cắt đứt quyết tâm của cô.

Anh đã tìm được biện pháp, buổi tối tìm thủ lĩnh doanh trại nói một chút thì tốt rồi.

Nếu là lúc trước, lẻn vào sẽ khá phiền phức.

Hiện tại có năng lực "Màu sắc ngụy trang", tìm thủ lĩnh một tiểu doanh trại nói chuyện, hoàn toàn không có áp lực.

- Mục Lương, anh có biện pháp?

Mễ Nặc mừng rỡ hô lên.

- Ừm, có một chút ý tưởng.

Mục Lương vừa nói, vừa lục soát hết quần áo của đạo tặc mật thám, chỉ tìm được một ít thịt khô.

Anh tiếp tục đi lục soát một đạo tặc mật thám khác hộc máu đến chết, đối phương chỉ còn lại một miếng thịt cuối cùng.

- Vậy có gì tôi có thể giúp một tay không?

Mễ Nặc tiến tới tham gia, hỏi.

- Cô?

Mục Lương thản nhiên hỏi lại:

- Cô suy nghĩ sao rồi, có muốn đi theo tôi hay không?

- Muốn, tôi đi với anh.

Vẻ mặt Mễ Nặc tươi cười đáp lại.

Doanh trại đã không còn lý do để cô ở lại.

- Tai thỏ trên đầu cô là tình huống gì?

Mục Lương liếc mắt nhìn một cái trên đỉnh đầu của cô, đôi tai dài thỉnh thoảng lay động.

Thảo nào bình thường cô đều dùng khăn quấn đầu, nguyên lai là ẩn dấu tai thỏ.

- Hì hì... Tôi là Dị Biến Giả, tai thỏ này chính là vị trí bị biến dị.

Mễ Nặc đã không còn cười, đưa tay kéo kéo tai thỏ trên đỉnh đầu.

- Có năng lực gì?

Mục Lương tò mò hỏi.

- Có thể nghe được âm thanh tương đối xa.

Mễ Nặc ngoẹo đầu, nhẹ giọng nói:

- Còn có thể chạy tương đối nhanh, nhảy tương đối cao.

- Năng lực của thỏ.

Mục Lương lập tức hiểu.

Thảo nào cô có thể một mình sống đến bây giờ, cũng dám tự mình đi tìm bắt kỳ nhông.

Một thân một mình có thể sống sót ở vùng đất chết Mạt Nhật, như thế nào cũng sẽ có chút bản lãnh.

- Tôi giúp anh đi lụt đồ của hai người kia.

Mễ Nặc nhảy về phía trước chạy đi, lụt soát thi thể.

- Thật nghèo.

Mục Lương lục soát hết mấy thi thể, cũng chỉ tìm được một ít thịt khô.

- Oa ah! Thế mà lại có tinh thạch của hung thú.

Cô truyền đến tiếng vui mừng:

- Mục Lương, mau tới đây, có thứ tốt.

-...

Mục Lương cúi đầu liếc nhìn trong tay mình, đây chính là vận khí của cô sao?

Hắn đi tới trước mặt cô, cầm lấy viên tinh thạch màu trắng, cỡ ngón tay cái.

-Ting! Đã kiểm tra đo lường năng lượng thể thành công, có hay không chuyển hóa thành điểm tiến hóa?

..






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch