Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch

Chương 72: Đều Phải Thay Người

Chương 72: Đều Phải Thay Người

Khâu Phi Long lại đứng lên, nhìn Đỗ Cách, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn một người chết.

"Đại công tử, ngươi đừng trách ta, Duy Hòa Bang là do ta và cha ngươi cùng nhau thành lập, muốn giữ gìn đạo nghĩa giang hồ thì đương nhiên phải dùng những thủ đoạn cứng rắn, ta làm thế cũng là vì không còn cách nào khác. Hơn nữa ngươi cũng là người của Thiết Chưởng Bang nếu đã về thì đương nhiên phải báo hiếu chứ, ngươi đi thay quần áo của Duy Hòa Bang trước đi!"

"Cha ngươi còn chưa tỉnh, chờ hắn tỉnh lại, ta hi vọng hắn sẽ nhìn thấy một bang phái rực rỡ sáng sủa..."

"Phùng Thất, ngươi đừng có khinh người quá đáng."

Khâu Phi Long tức giận nói.

"Quỳ cũng đã quỳ rồi, thay bộ đồ thôi có tính cái gì chứ? Cũng không thể lại bắt ta phải dùng ngón tay của cha ngươi để uy hiếp ngươi nữa đúng không?"

Đỗ Cách tiếc hận nhìn Khâu Nguyên Lãng, lại cầm kiếm quơ tới quơ lui trên ngón tay của ông ta, có vẻ rất muốn thử:

"Sau này, hi vọng những lúc ngươi không cầm được đũa cũng sẽ không oán giận con của ngươi..."

Hiệu ứng bậc thang đảo ngược, khi ngươi yêu cầu mục tiêu làm một chuyện cực kỳ quá đáng xong, lại yêu cầu mục tiêu làm một chuyện không quá quá đáng thì hắn ta sẽ dễ chấp nhận hơn rất nhiều.

"Được, ta thay."

Khâu Phi Long trợn trừng mắt, mặt đỏ bừng, cảm thấy cực kỳ nhục nhã:

"Hàn đường chủ, lấy cho ta một bộ quần áo."

Hàn Tá gật đầu.

"Bốn bộ."

Đỗ Cách chỉnh lại:

"Bang chủ, Liễu đường chủ và vị đại phu này cũng phải thay."

Liễu Thành không nói tiếng nào, sau khi tranh đấu suốt một đêm, hẳn ta đã sớm hiểu ra, khi đối mặt với Đỗ Cách thì tốt nhất là nên nghe lời, như vậy thì lão bang chủ có thể ít chịu khổ một chút.

Suốt đêm qua, cổ của ông ta đã bị mài ra mười mấy vết cắt, nếu lại tới thêm vài lần nữa, chờ mài ra kén, bọn họ có thể sửa tên thành Thiết Cổ Bang luôn rồi.

Đỗ Cách suy xét một lát, nhìn về phía Khâu Phi Long, ra lệnh nói:

"Đại công tử, ngươi là lão đại của Khâu gia, sau này nếu có đường chủ nào quay về vấn an cha của ngươi thì ngươi phụ trách tiếp đãi, ai tới thì đều phải thay quần áo, nếu ai không thay, ta sẽ chặt ngón tay của cha ngươi, còn có sáu tên đường chủ, mười ngón tay vẫn còn đủ xài.

Khâu Phi Long nổi trận lôi đình:

"Phùng Thất, ngươi đừng khinh người quá đáng, cha ta đã như thế này rồi, sao còn có thể mặc quần áo chứ?

"Khoác hờ lên cũng được, lão Khâu là đại biểu cho Duy Hòa Bang, dù thế nào thì cũng phải làm gương mới được..."...

Cha đang trong tay Đỗ Cách, Khâu Phi Long dù có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể chịu nhục đồng ý với yêu cầu của Đỗ Cách.

Lại hai tiếng nữa trôi qua.

Khâu Phi Bằng, Nghiêm Ngọ và Khâu Mộc Thiên lần lượt chạy vè, nhìn thấy lệnh bài của bang Thiết Chưởng đã bị người ta đổi thành bang Duy trì hoà bình nên ai nấy đều giận tím mặt, nhưng lần này có Khâu Phi Long cẩn lại giải thích, nên bọn họ đành nén cơn tức lại, từng người đi thay trang phục của bang Duy trì hoà bình.

"Tam muội, làm sao bây giờ? Phải nghĩ cách cứu cha ra thôi! Nếu Phùng Thất cứ tiếp tục gây sức em như vậy thì bang Thiết Chương sẽ thành trò cười mất."

Khâu Phi Long đã hiểu rõ nguyên nhân và hậu quá của mọi chuyện:

"Ta cảm thấy hình như tên kia đùa thật..."

"Hắn thực sự là Thiên Ma sao?"

Khâu Mộc Thiên ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, búi tóc thành búi, ăn mặc như phụ nữ đã có chồng, từ xa nhìn về phía cửa phòng của lão cha nhà mình, nàng cau mày hỏi.

"Ta đã hỏi thăm tất cả người trong bang tận mắt chứng kiến vào ngày hôm qua. Hành vi của Phùng Thất thực sự khác hẳn với người thường. Vừa rồi, ta đã pái Phi Bằng và Nghiêm Ngọ đến Phùng gia để điều tra rồi."

Khâu Phi Long nói:

"Nhưng nhanh nhất cũng phải ba canh giờ hai người họ với trở về."

"Có thể xử lý được hắn không?"

Khâu Mộc Thiên hỏi.

"Thử nghĩ xem."

Hàn Tá nói:

"Tuy nhiên, Phùng Thất rất khôn ngoan. Tối qua hắn đã đã khéo léo nói với bọn ta rằng chỉ cần bọn ta không giết được hắn trong một đòn thì hắn sẽ giết chết bang chủ trước, nên bọn ta cũng không dám mạo hiểm."

"Không có lúc nào hắn lơi lỏng à?"

"Hắn vẫn luôn đồi dào tỉnh lực, trông không mệt mỏi chút nào."

Trong mắt của Hàn Tá hiện lên đầy tơ máu, hắn lắc đầu nói:

"Đến tay cầm kiếm cũng không đổi..."

Giọng nói của hắn đột ngột dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía cửa phòng của Khâu Nguyên Lãng

Khâu Nguyên Lãng run rẩy từ cửa đi ra với sắc mặt trắng bệch, toàn thân quấn đầy băng vải, trên người mặc quần áo của Duy trì hoà bình, Đỗ Cách đứng sau lưng hắn, thanh trường kiếm vẫn gác trên cổ Khâu Nguyên Lãng.

Liễu Thành vô cảm xách một cái ghế, đứng ở một bên. Vương Tam bên cạnh vẫn ôm cái tay bị gãy của mình, tự lầm bẩm một mình.

"Bang chủ!"

"Cha!"

Cả ba người họ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy đến đó. "Phùng Thất, ngươi đừng khinh người quá đáng, cha ta bị thương như vậy, sao ngươi còn dám để hắn đi ra ngoài?" Sắc mặt Khâu Mộc Thiên trắng bệch, nàng lớn tiếng chất vấn.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch