Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 34: Níu giữ thêm một giây. (2)

Chương 34: Níu giữ thêm một giây. (2)


Khuông Vịnh Mai hơi cúi người xuống nói nhỏ:

- Mẹ thấy nên mua áo lót cho con rồi đấy.

Diệp Trúc Lan tức thì đỏ mặt:

- Con không mặc thứ đó đâu, xấu hổ chết đi được.

- Con lớn rồi, không mặc mới xấu hổ đó, huống hồ còn bảo vệ … Á, cháu phải nhìn đường chứ.

Khuông Vịnh Mai đang nói thì có người đi ngược chiều va phải, đỡ lấy vai:

- Vệ Quốc, cháu đi đâu vội thế này?

Đó là thiếu niên mặt mũi sáng sủa, ăn mặc gọn gàng, khiến người ta nhìn đã có thiện cảm:

- Cháu chào Dì Khuông, sắp thi rồi, cháu có bài tập không hiểu, tranh thủ tìm thầy giáo để hỏi.

- Cháu đúng là đứa bé chăm chỉ, chẳng bù cho Diệp Tử vẫn còn mải chơi lắm.

Hai người là bạn học với nhau từ tiểu học, Diệp Trúc Lan vui vẻ nói:

- Vệ Quốc học ít thôi không là phải đeo kính đấy.

Khuông Vịnh Mai mỉm cười:

- Vậy dì không làm mất thời gian của cháu nữa, cháu đi nhé, khi nào rảnh tới nhà dì chơi.

- Vâng ạ, cháu đi.

Thiếu niên vẫy tay rời đi, lòng tự trách, đáng lẽ nên kiếm cớ tốt hơn.

….

Tần An ra ngoài cổng trường, trường học nằm cách xa khu phố nên bên ngoài chỉ có một hiệu sách, vài cái quán nhỏ chủ yếu phục vụ học sinh, ngoại trừ học sinh tan học không có người qua lại, y nhanh chóng nhìn thấy bóng lưng Tôn Tôn, toét miệng chạy đuổi theo, không biết xấu hổ nói:

- Đi chậm thế, đợi mình đấy à?

Cái mặt Tần An dày tới mức nào thì Tôn Tôn đã có nhận thức sâu sắc rồi, hai mắt nhìn phía trước, bước chân không nhanh không chậm, dường như chẳng mảy may bị tác động.

Tần An cũng không trêu Tôn Tôn nữa, ngay cả trước kia bọn họ mất thời gian dài mới thành bạn bè than thiết, người bạn mà y mãi mãi mang nợ, có thể cùng đi bên nhau thế này đã là điều y không dám mơ tưởng rồi.

Sinh mệnh là một bản trường ca sẽ khép màn, cuộc sống lại là ván cờ vĩnh viễn không giải được, từ khi nhân loại sinh ra là ván cờ đó đã bắt đầu, cứ diễn ra mang theo quán tính mà người đời không thể nào khiêu chiến được.

Có những nơi chúng ta vĩnh viễn không thể tới được, có những chuyện chúng ta mãi mãi không làm được, có lời hứa như tịch dương men theo rặng núi hạ xuống, biến mất không có chút hồi âm nào.

- Để mình hát cho bạn nghe nhé.

Tần An ấp ủ tình cảm, hít sâu lấy hơi, bắt đầu hát:

- Nếu như anh có thể lưu giữ hình ảnh của em nhiều hơn một giây nữa.

Anh nguyện từ bỏ tất cả

Từ bỏ đi mọi thứ anh có chỉ để đổi lấy một tia hy vọng

Hạnh phúc nhỏ giọt như thời khắc cuối cùng của đồng hồ cát

Anh chỉ biết mở đôi mắt, nhìn từng khoảnh khắc ngọt ngào khi có em

Và rồi chẳng thấy nữa, điều bình dị đã từng thuộc về anh

Đến cuối cùng mọi lời nguyện cầu cũng trở nên vô vọng

Tôn Tôn lấy sổ ca từ trong cặp ra, đối chiếu với giọng hát của Tần An, chăm chú lắm nghe, mới đầu chỉ nhìn ca từ, dần dần chỉ còn nghe Tần An hát, giọng hát đó như kích thích mọi cảm xúc ở nơi xâu xa nhất không ngừng tuôn ra, dung nhập vào mỗi góc cơ thể cô.

Nhất thời toàn thần cô như tế đi không thể động đậy, bước chân dừng lại, khép mắt lại lặng lẽ cảm thụ tình cảm bao hàm trong đó.

Mấy phút sau, Tần An ngừng hát, Tôn Tôn vẫn lặng lẽ đứng đó không nhúc nhích, Tần An không lên tiếng, ngắm nhìn khuôn mặt cô, giống như bông hoa đầy linh khí thiên nhiên sau cơn mưa, đó là cô gái bề ngoài lãnh đạm nội tâm phong phú hơn bất kỳ ai, là tảng băng ấm áp thực sự.

- Đáng lẽ cậu nên báo danh vào lớp âm nhạc.

Tôn Tôn khẽ hít một hơi, giọng mang theo chút âm mũi:

- Cậu có thiên phú.

- Mình chỉ học từ người giỏi nhất thôi.

Tần An xoay người bước đi, trời đã sẩm tối, mặt trời cố níu kéo chút ánh sáng cuối cùng sau rặng núi xanh, giống như lời bài hát, y muốn lưu giữ khung cảnh này nhiều thêm một giây nữa.

Bài hát trong bài.

Lian xi - 练习 - Luyện tập - Lưu Đức Hoa

[MEDIA=youtube] 4ZufNXgxQp0 [/MEDIA]







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch