Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 42: Hai điều kiện. (2)

Chương 42: Hai điều kiện. (2)


Không biết trò chơi tình thú như thế có mấy nam nhân chịu đựng nổi, riêng tưởng thôi khiến Tần An kích thích lắm rồi, nhất là còn mang thêm vị lăng nhục giáo viên từng dạy mình nữa, chắc chắn vô cùng hưng phấn.

Đũng quần tựa hồ không yên ổn nữa rồi, thì ra thiếu niên mười ba tuổi, cho dù tâm lý chưa hiểu thì cơ thể cũng hiểu vài thứ, tự có phản ứng.

Liêu Du quả nhiên nín khóc ngay, chỉ là chết lặng nhìn Tần An, cô không dám tin điều vừa nghe thấy, nhưng ánh mắt đậm mùi dục vọng kia chứng tỏ mình không nghe nhầm, mặt đỏ ửng, tai cũng nóng rang, thẹn quá hóa giận mắng:

- Cha mẹ em đều là người đáng hoàng, sao lại có đứa con như em chứ?

Thấy Liêu Du khôi phục phần nào ưu thế tâm lý giáo viên, Tần An biết lúc này mà nhún nhường là bị áp đảo ngay, mà y chẳng thấy mình có lý do gì để phải khách khí, bĩu môi khinh thường:

- Vợ chồng cô vừa mới làm gì, còn lên mặt được à?

Bất kỳ một giáo viên nào, chuyện khó nhất là cúi đầu trước học sinh của mình, Liêu Du cũng thế:

- Liên quan gì đến cô, kẻ không biết liêm sỉ là La Ba Phu, giỏi thì đi tìm hắn ấy.

- Ài, quả nhiên vợ chồng là chim cùng rừng, đại nạn tới đường ai nấy bay, câu này chả sai tí nào. Thế cũng không tệ, em thấy cô mau chóng vạch rõ giới hạn với La Ba Phu đi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, dù em không nói thì cũng tới lúc bại lộ thôi.

Liêu Du thực sự có suy nghĩ đó, cô không cách nào chấp nhận La Ba Phu nữa rồi, không bằng tranh thủ sớm ngày ly hôn.

- Cô yên tâm, em chẳng nói ra đâu, nói ra chẳng được gì, không nói còn có lợi hơn.

Tần An đeo cặp lên chuẩn bị đi về:

- Ít nhất thì cô chẳng còn mặt mũi nào lên mặt với em nữa.

- Em uy hiếp tôi đây à?

Liêu Du đứng bật dậy, rốt cuộc vẫn là giáo viên đối diện với học sinh, không dễ dàng bị yếu thế:

- Đúng, em uy hiếp cô đấy, đương nhiên không phải vì tiền, hay vì cơ thể cô.

Tần An không vội đi nữa, đứng dựa cửa thoải mái ngắm nhìn thân thể hấp dẫn của Lưu Du, thủng thẳng nói:

- Chỉ cần cô đồng ý hai điều kiện thôi.

Hay vì cơ thể cô... Liêu Du coi như triệt để nhận thức một điều, không thể đối đãi Tần An như với đứa bé mười ba tuổi nữa, thằng bé này là thứ quái thai, cúi xuống nhặt cái áo buộc lên hông che đi phần nào cơ thể:

- Rốt cuộc em muốn gì?

- Điều thứ nhất, chuyện của em và Diệp Trúc Lan, cô bớt quản đi, đừng suốt ngày lải nhải trước mặt bạn ấy phải tránh xa em. Điều kiện thứ hai, nếu kỳ thi lên cao trung mà thành tích của em chấp nhận được, vào mười thứ hạng đầu của khối, cô phải tới nhận lỗi với cha em, xin chuyển em về lớp 68. Tất nhiên cha em và em sẽ không đồng ý, chỉ cần cô tỏ thái độ công khai thôi, cô làm cha em mất mặt, cô phải bù đắp.

Thực ra điều kiện thứ hai chiếu theo quỹ tích bình thường tự động xảy ra, nhưng bây giờ với quan hệ hai bên thì không thể, Tần An nói xong phất tay bỏ đi, y chẳng sợ Liêu Du không chấp nhận:

Liêu Du một mình đứng ngây ra giữa hành lang vắng vẻ tù mù, mặt lúc trắng lúc đỏ, rốt cuộc lau khô nước mắt, dọn dẹp dụng cụ giảng dạy quay về, cô biết, lúc này mình cần kiên cường hơn bất kỳ khi nào.

Tần An trở về khu tập thể, đi qua tầng một thấy đám trẻ con tụ tập xem TV chiếu lại Tây Du Ký, y cũng gia nhập vào đó, hò hét cổ vũ Tôn Ngộ Không đánh nhau với yêu quái, chẳng phải vì tâm tính trẻ con lại phát tác, mà ôn lại hồi ức thôi, đôi khi hoàn toàn coi mình như đứa bé mười ba tuổi vô ưu vô lo cũng được lắm.

Lý Tâm Lam ngồi ở hành lang học bài, thấy Tần An dưới cầu thang đi lên, ánh mắt có chút đau lòng, hiển nhiên vì nhận định Tần An biết hút thuốc là sa ngã đi vào con đường hư hỏng rồi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch