Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tâm Động

Chương 6: Mặt dày mày dạn. (2)

Chương 6: Mặt dày mày dạn. (2)


Đó là thứ duy nhất cho Tần An chút an ủi ở lớp học toàn người xa lạ.

Bóng hình của Diệp Trúc Lan vội vã đi qua, còn kéo tay bạn học như muốn đi thật nhanh, mắt một mực nhìn về phía trước, không liếc vào lớp 69 lấy một cái.

Hiển nhiên Diệp Trúc Lan còn chưa giải thoát khỏi chuyện Tần An thổ lộ tình cảm lúc đó, cái đầu nhỏ bé còn rất vô tư trong sáng chưa nghĩ được vấn đề quá phức tạp.

Diệp Trúc Lan và Tần An là một đôi gây chú ý nhất trong cái tầng này, hai người bọn họ thậm chí có lúc cầm chồi đuổi nhau chạy cả vào lớp khác, trong mắt Tôn Tôn, Diệp Trúc Lan cũng như Tần An, đều là thứ học sinh chẳng ra gì.

Tần An nghe thấy tiếng "hừ" nho nhỏ liền quay đầu lại, thì ra Tôn Tôn có thói quen đó từ lúc này rồi, về sau bạn học tụ hội, khó tránh khỏi nhắc tới Diệp Trúc Lan, lần nào Tôn Tôn cũng hừ một tiếng.

Lại nhìn mình rồi.

Vừa xong còn nhìn chằm chằm Diệp Trúc Lan, giờ lại quay sang nhìn mình, chẳng lẽ cậu ta tới trường chỉ để nhìn nữ sinh thôi à, không biết ở tuổi này, học tập mới là quan trọng nhất sao?

- Chúng ta làm bạn đi.

- Tôi không thích câu nói đó.

Tôn Tôn lãnh đạm sửa soạn sách vở cho tiết học tiếp theo, câu này cô nghe tới phát nhàm rồi, luôn có nam sinh lấy lý do "làm bạn" tiếp cận, trong đó có cả nam sinh lớp lớn hơn, thông thường Tôn Tôn chẳng thèm trả lời, nhưng với tên mặt dày này cô thấy phải dùng biện pháp mạnh hơn mới có hiệu quả:

- Tôi cũng không thích người như cậu.

Với một thiếu niên non nớt mà nói, lời từ chối phũ phàng ấy không khác gì vạn tiễn xuyên tâm đủ dập tắt mọi hi vọng rồi, nhưng Tần An nghe vào tai không khác gì mật ngọt. Lúc mới chuyển vào lớp 69, y và Tôn Tôn đã chiến tranh lạnh rất lâu, không ai thèm để ý tới ai, tới trước kỳ thi lên cao trung, Tôn Tôn làm mất giấy dự thi, nhìn cô lủi thủi một mình tìm kiếm, Tần An thương hại giúp đỡ, y lục tung cả thùng rác lên mới thấy, nhờ đó quan hệ hai bên mới hòa hoãn dần.

Chớp mắt cái lại tới giờ vào học, bóng hình Diệp Trúc Lan và bạn học lại vội vàng đi qua cửa lớp, Tần An vẫn nhìn, nhưng không còn cảm giác hụt hẫng và thấp thỏm như năm xưa.

Tiết học tiếp theo là giờ ngữ văn, giáo viên ngữ văn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu không được là cho kỹ lắm, cầm phấn viết hàng chữ đẹp đẽ trên bản đen, truyền bá cơ sơ tinh túy của văn hóa Trung Quốc cho đám học sinh hí hoáy viết bài phía dưới, thứ chôn vùi thanh xuân của lớp lớp giáo viên.

Tần An tuy lúc này vẫn có thứ cảm giác mơ hồ xen lẫn mơ và thật, vừa không thể chứng minh mình ở trong mơ, lại không thể tin mình ở thế giới thực, trong lòng bình tĩnh hơn, nhớ lại nhiều chuyện mà có lẽ không thấy lại cảnh tượng quen thuộc này sẽ chẳng bao giờ nhớ ra.

Còn nhớ giáo viên ngữ văn họ Đặng này là một trong số ít giáo viên trẻ còn ở lại trường, khi mà làn sóng nghỉ việc tới, nhiều giáo viên xin nghỉ việc không ăn lương, tới các trường học tư của thành phố ven biển kiếm tiền, tiền lương của bọn tới ba nghìn, năm nghìn, vài năm sau thậm chí lên tới cả vạn, còn giáo viên ngữ văn này vẫn ở lại trường sơ trung tồi tàn, nhận lương vài trăm đồng thôi.

Đó là chuyện cả chục năm sau rồi.

Bây giờ thầy Đặng vẫn trẻ trung phấn chấn, lời giảng mang theo nhịp trầm bổng như hát, chứng tỏ rất tự hào hài lòng về nghề nghiệp của mình.

- Khổng Tử nói "Tam nhân hành, tắc tất hữu ngã sư yên, trạch kì thiện giả nhi tòng chi, kì bất thiện giả nhi cải chi.

Thầy Đặng nhìn học sinh giảng giải:

- Câu nói trên mang ý nghĩa thâm thúy, trong đường đời chúng ta sẽ có rất nhiều người bạn, mỗi người đều có đặt điểm nổi bật hơn hẳn chúng ta, mà chúng ta nên khiêm tốn học hỏi và tiếp thu để củng cố bản thân, các em nên có tư duy cởi mở tiếp nhận sẽ có điều tuyệt vời...







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch