Chương 16: Lần Đầu Chính Thức Diện Kiến Chân Mật Nhị Tiểu Thư
Nha hoàn cẩn trọng gấp lại bức họa mỹ nhân, trao trả cho thủ vệ bộ khúc, dặn: "Thông tri kẻ vẽ bức họa này, ngày mai buổi sớm đến đây chờ lệnh, ta sẽ dẫn y đến Ánh Nguyệt đình diện kiến Nhị tiểu thư."
"Nhớ nhắc nhở y, Nhị tiểu thư đang giận dữ, phải ăn nói khéo léo."
"Bằng không bị đuổi đi, đừng trách ta không cảnh báo trước."
Nói xong, nha hoàn xoay người rời đi.
Bình thường, nàng sẽ không nhắc nhở như vậy.
Nhưng nàng vẫn nhận thấy kẻ vẽ tranh là một nhân tài hiếm có.
Nếu cứ vậy đuổi đi, thật đáng tiếc.
Thủ vệ bộ khúc nghe những lời này, sắc mặt đại biến, vội vã chạy vào trong cổng vòm, tìm Trương Toại báo tin: "Trương Toại, Nhị tiểu thư muốn gặp ngươi vào ngày mai, hình như đang rất tức giận!"
Tất cả bộ khúc trong nháy mắt im lặng.
Ánh mắt mọi người đều có chút đồng cảm nhìn về phía Trương Toại.
Đội trưởng Chân Hạo vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Trương Toại vẫn luôn ở trong sân luyện võ, sao Nhị tiểu thư lại muốn gặp y? Lại còn giận dữ?"
Thủ vệ bộ khúc mặt đỏ bừng, gãi mái tóc bóng dầu, áy náy nhìn Trương Toại, ngượng ngùng nói: "Vừa rồi, ta không để ý Nhị tiểu thư ở phía xa, liền lấy bức họa mỹ nhân của Trương Toại ra ngắm nghía vài lần, Nhị tiểu thư liền lấy đi xem xét, sau đó... sau đó thành ra thế này."
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Một thanh niên cường tráng đá mạnh vào bụng tên thủ vệ, khiến y ngã lăn ra, giận dữ mắng: "Ngươi đúng là đồ hại người! Trương Toại vất vả vẽ tranh cho ngươi, ngươi lại hại y như vậy?"
"Ban đêm ngươi làm gì, ai quản được ngươi?"
"Ai bảo ngươi mặt dày vô liêm sỉ trước mặt mọi người?"
"Nếu Trương Toại bị đuổi đi, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Mọi người đều im lặng, không dám lên tiếng.
Thực ra, vừa rồi, ai nấy đều hưng phấn trước bức họa mỹ nhân, đều đang vui vẻ, căn bản không ngờ Nhị tiểu thư lại xuất hiện.
Chỉ có thể trách thủ vệ bộ khúc xui xẻo, bị bắt gặp.
Chân gia là danh môn vọng tộc ở Vô Cực huyện, đương nhiên không chấp nhận những bức họa mỹ nhân này.
Thủ vệ bộ khúc bị đá ngã xuống đất, cũng không dám phản kháng.
Tráng hán còn muốn tiếp tục ra tay.
Trương Toại vội ngăn lại, nói: "Thôi đi, chuyện đã xảy ra rồi, ta nghĩ y cũng không cố ý."
Thủ vệ bộ khúc nhìn Trương Toại, hốc mắt có chút cay cay.
Đội trưởng Chân Hạo thấy vậy, cũng nói: "Trương Toại nói phải, dừng lại thôi."
"Ngày mai cứ để Trương Toại đến xem tình hình thế nào."
"Trương Toại tài hoa như vậy."
"Nếu ngày mai xảy ra chuyện, chúng ta cùng nhau đến cầu xin phu nhân giúp đỡ."
Trương Toại cũng phụ họa: "Đúng vậy."
Mọi người chỉ có thể gật đầu.
Đội trưởng Chân Hạo lại nhấn mạnh, nhắc nhở mọi người rút kinh nghiệm, về sau không nên đắc ý vênh váo, không được tiết lộ đồ vật của Trương Toại ra ngoài, v.v...
Trương Toại ngược lại không quá lo lắng.
Y mơ hồ đoán được nguyên nhân Nhị tiểu thư triệu kiến mình——
Bức họa mỹ nhân kia có phần hở hang.
Nhưng, y cũng đã chuẩn bị sẵn lời đối đáp.
Hơn nữa, y tin rằng, một người vừa thông hiểu chữ nghĩa, lại giỏi tính toán, còn biết vẽ tranh như y, sao có thể không được xem là nhân tài?
Trong loạn thế Hán mạt này, nhân tài vô cùng khan hiếm.
Y không tin Chân gia lại dễ dàng đuổi y đi như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Trương Toại không tham gia huấn luyện, mà đến bên ngoài cổng vòm chờ đợi trong ánh mắt lo lắng của mọi người.
Khoảng giờ Thìn, nha hoàn quả nhiên xuất hiện.
Nhìn thấy Trương Toại, nha hoàn không khỏi đánh giá y một lượt.
Thật sự rất gầy.
Nhưng nhìn kỹ, cũng không đến nỗi khó coi.
Hơn nữa, lại rất có tài hoa.
Có thể vẽ một nữ nhân xinh đẹp đến vậy.
Hôm qua, khi nàng nhìn bức họa kia, còn có chút ngưỡng mộ.
Nếu nàng có thể xinh đẹp như trong tranh, thì tốt biết bao.
Hai người, một trước một sau, xuyên qua hành lang và sân nhỏ, tiến vào một khu vườn hoa ở phía đông Chân gia.
Nơi này có hòn non bộ, hoa tươi rực rỡ khắp nơi.
Giữa vườn hoa, trong một chiếc đình, một thiếu nữ mười mấy tuổi đang ngồi trên ghế đá, tựa lưng vào thành ghế.
Trước mặt nàng bày một bàn trà.
Trên bàn trà có bút mực giấy nghiên.
Lúc này, nàng đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm một đóa hoa tươi.
Trương Toại và nha hoàn đến gần, nàng cũng không phản ứng.
Trương Toại liếc nhìn thiếu nữ từ xa.
Y đã từng gặp qua nàng!
Lần đầu gặp Chân Dung, chính thiếu nữ này đã cầm đèn lồng tìm kiếm Chân Dung khắp nơi.
Khi thấy y trần truồng, thiếu nữ không hề la hét, chỉ tiếp tục tìm kiếm Chân Dung.
Nhưng, lúc đó là đêm tối.
Dù ánh trăng sáng tỏ.
Trương Toại vẫn không nhìn rõ dung mạo nàng.
Chỉ có một ấn tượng mơ hồ.
Có thể thấy nàng rất xinh đẹp, mang theo vẻ ngây thơ, và một khí chất lạnh lùng.
Bây giờ, dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ lông mày nàng đen như vẽ, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn như ngọc.
Khuôn mặt xinh đẹp có chút bầu bĩnh.
Dù mới mười mấy tuổi, đã có thể thấy khí chất ngự tỷ.
Dáng người thon dài.
Nhưng không hề gầy gò.
Ngược lại, có thể thấy vẻ gợi cảm.
Môi nàng không phải kiểu miệng nhỏ nhắn.
Ngược lại, còn lớn hơn so với những nữ nhân khác.
Trên mặt thoa một lớp trang điểm nhạt.
Nhìn từ xa, có cảm giác như tiên tử hạ phàm.
Trước khi xuyên không, Trương Toại không hề có cảm giác gì với những thiếu nữ mười mấy tuổi.
Nhưng thiếu nữ này lại mang đến cho y một cảm giác kinh diễm, thoát tục.
Trong loạn thế này, lại có mỹ nữ như vậy.
Trương Toại trong lòng vẫn có chút rung động nhỏ.
Một bóng hình lập tức hiện lên trong đầu Trương Toại——
Phu nhân đã từng đến sân luyện võ.
Thiếu nữ này có năm phần giống với phu nhân.
Nhất là đôi mắt và chiếc mũi ngọc tinh xảo.
Khác biệt là, phu nhân là vẻ quyến rũ thấy rõ bằng mắt thường, mang theo một khí tức thiếu phụ như muốn trào ra.
Còn thiếu nữ trước mắt, dù có vẻ gợi cảm, nhưng lại không hề quyến rũ.
Dù có khí chất ngự tỷ, nhưng lại mang theo một khí chất thanh lãnh hơn.
Lúc này nha hoàn vừa đi trước, vừa nhỏ giọng nói: "Đây là Nhị tiểu thư Chân Mật, phải giữ thái độ đoan chính. Hôm qua nàng đã xem bức họa của ngươi, ngươi vẽ quá phóng đãng, nên nàng rất tức giận."
Trương Toại có chút bất ngờ nhìn nha hoàn.
Nha hoàn này đang giúp mình!
Hai người rõ ràng là lần đầu gặp mặt.
Trương Toại vội nhỏ giọng cảm tạ: "Đa tạ. Đúng rồi, cô nương tên gì?"
Nha hoàn đáp khẽ: "Hồng Ngọc."
Hai người đến bên ngoài đình.
Hồng Ngọc nhẹ nhàng thi lễ: "Nhị tiểu thư, người đã đến."
Trương Toại vội theo sau thi lễ: "Trương Toại bái kiến Nhị tiểu thư!"
Hóa ra là Chân Mật.
Chân thị trong câu "Bắc hữu Chân thị, nam hữu nhị Kiều" thời Hán mạt.
Khó trách còn ít tuổi đã xuất chúng đến vậy.
Theo ghi chép lịch sử, Tào Tháo dẫn quân công phá Nghiệp thành, việc đầu tiên là phái người trấn thủ phủ nha, phòng ngừa Chân Mật bị mang đi.
Thứ tử Tào Phi của Tào Tháo cũng nghe danh Chân Mật mỹ mạo, lần đầu tiên trái lệnh Tào Tháo, xông thẳng vào phủ Đại tướng quân.
Khi thấy Chân Mật, hắn lập tức hứa hẹn muốn cưới nàng.
Tào Tháo đến, mặc kệ sắc mặt xanh mét của Tào Tháo, Tào Phi vẫn kiên quyết chỉ muốn Chân Mật làm chính thê.
Đệ đệ của hắn, Tào Thực người làm ra bài thơ bảy bước, cả đời nhung nhớ Chân Mật.
Dù biết Chân Mật là tẩu tẩu, vẫn không ngừng liếc mắt đưa tình.
Quan hệ giữa Tào Thực và Tào Phi cuối cùng trở nên căng thẳng, ngoài tranh đoạt vị thế tử, Chân Mật cũng là một trong những nguyên nhân.
Cuối cùng, Chân Mật bị Tào Phi ban chết, còn nhét trấu vào miệng.
Tào Thực biết tin, trong bữa rượu cùng Tào Phi, đã khóc đến không kìm được.
Trên đường trở về, y đã sáng tác ra tuyệt tác "Lạc Thần Phú" lừng lẫy hậu thế.
Trong đó, Lạc Thần chính là ám chỉ Chân Mật.
Chân Mật nghe Hồng Ngọc và Trương Toại nói, lúc này mới quay đầu, trên khuôn mặt lạnh lẽo không lộ một tia cảm xúc, chỉ có đôi mắt đẹp đánh giá Trương Toại từ trên xuống dưới.