Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tam Quốc: Phu Nhân, Ta Chính Là Nhà Đứng Đắn

Chương 21: Cuối cùng minh bạch

Chương 21: Cuối cùng minh bạch


Nghe Hồng Ngọc kêu, Trương Toại liền bước nhanh tiến vào phòng.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, một cỗ mùi thơm dễ ngửi đã xộc vào mũi.

Mùi đàn hương thoang thoảng, lại lẫn cùng hương hoa tự nhiên trên người nữ nhân.

Trương Toại tâm thần thanh thản, khẽ nhún mũi.

Hắn cùng đám bộ khúc kia ở chung, mỗi ngày chỉ ngửi toàn mùi mồ hôi dơ bẩn!

Ngày ngày luyện võ, lại có kẻ chẳng ưa sạch sẽ, mấy ngày liền chẳng tắm gội một lần.

Mùi vị trên thân bọn chúng tỏa ra, nhiều lúc khiến hắn phát điên.

Đi tới vị trí cách bàn trà năm bước, Trương Toại hướng phu nhân cùng Nhị tiểu thư Chân Mật tuần tự hành lễ: "Bái kiến phu nhân! Bái kiến Nhị tiểu thư!"

Phu nhân đánh giá Trương Toại, thấy thân thể quá gầy gò, nhưng tướng mạo lại trung thực.

Phu nhân ôn hòa cười nói: "Ngươi không cần khẩn trương, ngẩng đầu lên mà nói."

Trương Toại vội vàng ngẩng đầu.

Thật tình mà nói, làm một xã súc thế kỷ hai mươi mốt, dẫu hắn nghèo đến tận cùng, nhưng cũng chẳng có thói quen cúi đầu khúm núm khi nói chuyện với người khác.

Giờ phút này, nhìn thẳng phu nhân, mà khoảng cách lại gần đến thế, Trương Toại không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt.

Từ xa nhìn, phu nhân đã là cực phẩm.

Nhưng khi ở gần, mới phát hiện, phu nhân hoàn toàn không chỉ đơn giản là cực phẩm.

Rõ ràng đã sinh nhi nữ, xem ra cũng hơn ba mươi, nhưng khuôn mặt vẫn còn chút thịt, căn bản không thấy dấu vết thời gian.

Nhất là đôi môi đỏ thắm, thoa thêm son phấn, trông tiên diễm ướt át, khiến người ta chỉ muốn nếm thử.

Lồng ngực kia, lại càng có phân lượng.

Da thịt trắng nõn, tựa như Q đạn Q đạn, có cảm giác như thể bóp ra nước.

Trong đầu Trương Toại lúc này chỉ nghĩ đến một câu: Nữ nhân đều là làm bằng nước!

Nhị tiểu thư Chân Mật thấy Trương Toại nhìn mẫu thân mình với ánh mắt hơi khác thường, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại.

"Kẻ đăng đồ tử này, hắn đang làm gì?"

Phu nhân đón nhận ánh mắt chăm chú của Trương Toại, ngược lại không hề nghi ngờ gì khác, chỉ cười hỏi: "Thế nào, trên mặt ta có gì sao?"

Trương Toại bừng tỉnh, vội nói: "Không có. Ta chỉ đang nghĩ, phu nhân xinh đẹp mà nhu nhược như thế, lại phải gánh vác Chân gia to lớn này, thật không dễ dàng! Trong lòng ta, phu nhân thật là nữ trung hào kiệt!"

Nhị tiểu thư Chân Mật thầm nghĩ: "Kẻ đăng đồ tử này, mồm mép ngược lại trơn tru. Ngươi tuyệt đối không nghĩ như vậy đâu. Thật sự cho rằng ta không đoán được ngươi đang suy nghĩ gì? Đã bao nhiêu nam nhân gặp mẫu thân, đều mang cái đức hạnh kia!"

Phu nhân nghe Trương Toại nói vậy, trên gò má xinh đẹp thoáng hiện một tia ngượng ngùng.

Đây là lần đầu tiên nghe người ta tán dương nàng như vậy!

Nữ trung hào kiệt ư?

Chỉ mình sao?

Bản thân tay trói gà không chặt!

Nhưng lời của Trương Toại, lại đâm trúng chỗ mềm mại nhất trong nội tâm nàng.

Từ khi trượng phu qua đời, nàng một mình gánh vác Chân gia lớn như vậy, đã nếm trải không biết bao nhiêu khổ sở!

Cũng may hiện tại thứ tử cùng thứ nữ đều đã trưởng thành, đều có thể giúp đỡ ít nhiều.

Chỉ là cả hai đều có thiếu hụt.

Thứ nữ Chân Mật, năng lực xuất chúng, khéo tay, chỉ tiếc là nữ nhi, tương lai ắt phải gả ra ngoài.

Thứ tử Chân Nghiễm, đích xác là nam nhân, có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng năng lực lại bình thường, tư chất ngu dốt.

Nhưng dù sao đi nữa, thời gian vẫn đang trôi về những điều tốt đẹp.

Lắc đầu, phu nhân xua tan ưu tư trong đầu, đối Trương Toại nói: "Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi thành thật trả lời, ta sẽ không làm khó ngươi."

Trương Toại mặt đầy thành khẩn nói: "Phu nhân cứ hỏi."

Phu nhân gật đầu: "Ngươi biết Ngũ tiểu thư? Thế nào mà quen biết?"

Trương Toại liếc mắt nhìn Hồng Ngọc.

"Quả nhiên, vẫn là những vấn đề này. Vậy lại càng chẳng có gì phải sợ."

Trương Toại thành thật đáp: "Ta bị chiêu mộ làm bộ khúc, vừa mới đến, một ngày nọ đang tắm bên giếng cổ, đụng phải Ngũ tiểu thư đang ngủ thiếp đi dưới bụi cây. Về sau, chúng ta trò chuyện trong chốc lát, Ngũ tiểu thư là một người vô cùng thiện lương, cảm thấy ta quá gầy, cho nên mỗi tối đều đúng giờ mang cho ta chút thức ăn."

Nói đến đây, Trương Toại mỉm cười: "Kỳ thật, nàng còn đoán được phu nhân sẽ phái người theo dõi nàng, tra tìm sự tồn tại của ta. Cho nên, mấy ngày nay nàng cũng không dám đến, sợ liên lụy ta."

Nhắc đến thứ năm nữ nhi Chân Dung, phu nhân cũng khẽ cười một tiếng: "Dung nhi là như vậy. Chỉ là tuổi tác dù sao cũng còn quá nhỏ, không hiểu nhân thế hiểm ác."

"Ta cũng không phải hoài nghi ngươi. Chỉ là Chân gia ta lớn như vậy, bây giờ nam chủ nhân lại chưa trưởng thành, tự nhiên phải đề phòng một chút."

Trương Toại rất tán thành gật đầu: "Phu nhân không hổ là nữ trung hào kiệt, suy nghĩ chu đáo. Trước khi Nhị công tử tiếp quản gia nghiệp, phòng bị nhiều hơn cũng không thừa."

Phu nhân có chút tán thưởng: "Ngươi có thể hiểu được, vậy thì tốt."

Hồng Ngọc lúc này bưng tới bút mực giấy nghiên.

Phu nhân nói: "Nghe nói ngươi biết vẽ tranh, còn am hiểu chữ nghĩa? Ngươi giúp ta vẽ một bức thử xem, tiện thể đề vài chữ."

Trương Toại ừ một tiếng.

Hai nha hoàn khác khiêng bàn trà tới trước mặt Trương Toại.

Áo đỏ đặt bút mực giấy nghiên lên mặt bàn.

Trương Toại bẻ một cành cây nhỏ bên ngoài làm bút, ngồi quỳ chân bên chi kỷ, vừa dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả dung mạo phu nhân, vừa nghiêm túc vẽ.

Được quang minh chính đại ngắm nghía phu nhân như vậy, trong lòng Trương Toại kỳ thật có chút kích động khó nhịn.

"Nhìn đôi lông mày kẻ đen như vẽ kia, nhìn chiếc mũi ngọc tinh xảo thanh tú kia, nhìn đôi môi đỏ mê người kia, nhìn cái cổ trắng tuyết cao ngần kia!"

Trương Toại âm thầm cảm thán: "Khó trách Tào Tháo lại thích vợ người khác. Tựa như phu nhân đây, nếu ta là Tào Tháo, ta cũng tuyệt đối phải nạp vào hậu cung. Bỏ qua, tuyệt đối sẽ khóc chết!"

Dù so với Nhị tiểu thư Chân Mật, phu nhân cũng là phần thắng.

Không chỉ dung mạo không hề kém cạnh Nhị tiểu thư Chân Mật, mà cái khí chất nhân thê khiến người ta phải xuất thủy kia, thực sự là người đàn ông thành thục nào cũng khó lòng cự tuyệt loại dụ hoặc này.

Nhị tiểu thư Chân Mật đứng một bên, nhìn Trương Toại vừa tường tận xem xét mẫu thân, vừa khóe miệng lộ ý cười.

Đôi mắt đẹp của nàng vẫn luôn híp lại.

"Kẻ đăng đồ tử này, quả nhiên không phải người đứng đắn. Chỉ là, hắn mà cũng dám mơ tưởng đến mẫu thân ư? Xem phía dưới hắn có bao nhiêu bản lĩnh! Ta sẽ trực tiếp cho hắn cắt!"

Phu nhân tùy ý Trương Toại xem xét kỹ lưỡng rồi vẽ, nàng thì tiếp tục xử lý công việc trên bàn trà.

Hai canh giờ trôi qua, hắn mới vẽ xong.

Thổi khô mực, nhìn bức chân dung, lại nhìn phu nhân.

Trong lòng Trương Toại có chút tiếc nuối.

Phu nhân cùng Nhị tiểu thư Chân Mật đều là loại người có vẻ ngoài quá hoàn mỹ.

Hắn chỉ có thể vẽ ra tám phần giống.

Khí chất chân thực của người thật đẹp hơn quá nhiều.

Mà lại, cái khí chất nhân thê lộ ra kia, làm sao cũng không thể vẽ ra được.

"Giá mà có điện thoại thì tốt biết bao!"

Trương Toại thổi khô mực xong, hơi suy tư, liền viết xuống mấy hàng chữ nhỏ: "Khoá cười xuân đào này, đám mây thúy búi tóc; môi phun anh viên này, lưu răng Hàm Hương!"

Đây là Tào Tuyết Cần « Hồng Lâu Mộng » bên trong miêu tả "Cảnh huyễn tiên cô".

Trương Toại viết xong, lúc này mới đối phu nhân nói: "Phu nhân, ta vẽ xong rồi."

Hồng Ngọc bước lên phía trước, từ trên bàn trà trước mặt Trương Toại lấy ra bức chân dung.

Đôi mắt đẹp của nàng lóe lên tràn ngập các loại màu sắc.

"Bức chân dung của phu nhân này, thật sự rất đẹp mắt!"

Đặt bức chân dung lên bàn trà trước mặt phu nhân.

Nhị tiểu thư Chân Mật ghé đầu tới.

Nhìn bức chân dung, Nhị tiểu thư Chân Mật thầm hừ một tiếng.

"Vẽ mẫu thân trẻ hơn bức họa của mình, còn đẹp hơn nữa. Không biết, nhìn hai bức tranh này, thậm chí còn không biết ai là mẫu thân, ai là nữ nhi! Thật là kỹ năng vẽ vụng về!"





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch