Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàn Bào

Chương 208: Âm Tào Địa Phủ

Chương 208: Âm Tào Địa Phủ





Trong thời gian lão phụ đi xuống Tả Đăng Phong cực kỳ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy lão phụ có động tĩnh, hắn lại không hề lo lắng nữa, mà lại bắt đầu khẩn trương, xen lẫn khẩn trương là thấp thỏm.

Trong lúc Tả Đăng Phong đang còn khẩn trương và thấp thỏm, thì lão phụ vừa lầm bầm vừa vén chăn ngồi dậy, sau khi ngồi dậy liền liếc nhìn xung quanh đã thấy Tả Đăng Phong đang ngồi ở ngoài phòng.

Vào lúc này, tâm tình của Tả Đăng Phong đã xuống thấp nhất, bởi vì ánh mắt của lão phụ không phải ánh mắt tranh câu cầu thưởng, mà ánh mắt cũng giống ánh mắt của hắn, vừa khẩn trương lại vừa thấp thỏm, điều này chứng tỏ mục đích đi xuống của nàng đã không thành công.

- Thế nào ?

Tả Đăng Phong run giọng hỏi.

Sự khẩn trương của lão phụ càng rõ ràng, chậm rãi lắc đầu.

- Nói thẳng đi, ta không trách ngươi !

Tả Đăng Phong cố áp chế buồn bã trong lòng.

- Ta không tìm được nàng !

Lão phụ thận trọng nói, nàng thông qua lời nói và việc làm của Tả Đăng Phong cũng đoán được Vu Tâm Ngữ có sức nặng rất lớn trong lòng hắn, cho nên rất sợ việc này không thành có thể khiến Tả Đăng Phong tức giận.

- Ngươi có nhận được đồ ta đốt cho không ?

Tả Đăng Phong lạnh lùng hỏi, lạnh lùng nguyên nhân một phần vì tâm tình của hắn, còn nguyên nhân khác nữa là hắn cần xác định xem lão phụ có thật sự xuống dưới tìm kiếm hay không.

- Nhận được, một đống lớn hương nến cùng trâu ngựa, còn có mấy cỗ quan tài.

Lão phụ vội vàng nói.

Vừa nghe xong, Tả Đăng Phong hoàn toàn thất vọng, điều này đã chứng tỏ lão phụ thật sự xuống dưới đó, nàng không hề nói dối.

- Sau khi xuống dưới ngươi làm những gì ?

Tả Đăng Phong lại hỏi, đầu năm nay người cầm tiền không làm việc có quá nhiều rồi, hắn lo lắng lão bà này cũng cầm đồ của mình mà không chịu làm.

- Ta luôn túc trực ở đó để trở họ trả lời, bọn họ nói dưới đấy không có người này, ta lại cầu xin bọn hắn xem thử xem có phải đã đi đầu thai hay không, kết quả phát hiện ra người này căn bản không hề đi xuống Âm Tào.

Lão phụ liền thành thực nói.

- Sao lại xảy ra chuyện như thế ?

Tả Đăng Phong liền nhíu mày hỏi.

- Không phải tất cả hồn phách đều đi xuống Âm Tào, có một số sẽ trực tiếp tan biến, một số khác không tan biến nhưng lại không đến Âm Tào.

Lão phụ vội vàng trả lời.

- Có ý gì, nói hết một lần luôn đi, đừng dài dòng.

Tả Đăng Phong lớn tiếng nói.

- Ngươi đừng vội, ngươi nếu muốn nghe thì ta sẽ nói, chuyện này rất kỳ quái, quỷ hồn ở dưới đó đều được dẫn đến một cái gương, người trước khi chết đều được chuẩn bị gương sẵn ở bên dưới, dưới đó đã chuẩn bị sẵn gương cho nàng, nhưng quái lạ là nàng lại không đi xuống.

Lão phụ run rẩy nói.

- Gương là thứ gì ?

Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

- Ta không biết, ta chỉ là chân chạy việc thôi, đến bây giờ ta mới biết có thứ như vậy.

Lão phụ liền nói, nàng không sợ Tả Đăng Phong nhíu mày, chỉ sợ hắn lạnh lùng im lặng.

Tả Đăng Phong nghe xong cũng không vội vàng hỏi, mà đem những lời trước đây Kim Châm đã nói đối chứng cùng lời lão phụ vừa nói, dựa theo lời nói của Kim Châm, thì linh hồn của người thường trong bốn chín ngày sẽ tản hết, hơn nữa trước đây Ngọc Phất cũng đã từng gặp hồn phách Vu Tâm Ngữ đi theo hắn, nhưng sau một thời gian gặp lại thì Ngọc Phất phát hiện linh hồn của Vu Tâm Ngữ đã gần tản hết.

Nhưng lão phụ lại nói ở dưới Âm Tào Địa Phủ đã chuẩn bị gương cho Vu Tâm Ngữ, điều này chứng tỏ hồn phách của Vu Tâm Ngữ không thể tan biến mất, nếu đã như thế thì hồn phách của nàng đã đi đâu rồi.

Tính toán mồi hồi, lại trở về điểm xuất phát, có thể cứu sống Vu Tâm Ngữ hay không vẫn còn là ẩn số chưa biết, nhưng lần này lão phụ đi xuống cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất Tả Đăng Phong biết được hồn phách của Vu Tâm Ngữ đáng lẽ nên ở Âm Tào Địa Phủ nhưng lại không có ở đó.

- Có chuyện gì mà ta cần biết mà ngươi chưa nói hay không ?

sau một lát, Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ hỏi.

- Bọn họ nói chuyện như thế này rất ít xảy ra, ngươi nghĩ thật kỹ xem lúc nàng chết có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không, nếu có, vậy thì có thể có người đã giữ hồn phách của nàng lại, không cho nàng đi xuống.

Lão phụ nói.

- Chuyện kỳ quái là chuyện gì ?

Tả Đăng Phong liền hỏi.

- Chính là việc quái lạ !

Lão phụ liền nói.

Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày nhớ lại, sau một lát hắn chợt nhớ đến một việc nhỏ năm đó đã xảy ra mà hắn vô tình bỏ qua, năm đó sau hắn ngất đi đã bị nước mưa làm tỉnh lại, vậy nhưng sau khi hắn tỉnh thì xung quanh lại không hề có một giọt nước đọng nào, nước mưa chỉ ở tren người hắn, hơn nữa đám thôn dân kia đến đều cầm theo đuốc, trên người của họ đều hoàn toàn khô ráo.

- Năm đó đã xảy ra một trận mưa kỳ quái, mưa chỉ rơi trên người mình ta, nếu không có trận mưa đó thì ta sợ là đã không thể tỉnh lại được.

Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

- Trời mưa, như vậy nhất định năm đó chính Long vương đã đem hồn phách của nàng đi.

Lão phụ liền nói.

Tả Đăng Phong liền âm thầm nhíu mày, những lời này của lão phụ rõ ràng là bịa đặt, không đáng tin chút nào, nàng chỉ là một người chạy việc cho nên hiểu biết rất ít.

- Đây là một ngàn lượng vàng, ở tất cả các tiệm cầm đồ và tiền trang tư nhân ở An Huy đều có thể đổi.

Tả Đăng Phong liền lấy kim phiếu ra đưa cho lão phụ.

- A, ta không có làm tốt chuyện ngươi nhờ, làm sao có mặt mũi nhận nhiều như vậy chứ, hơn nữa ngươi cũng từng cứu mạng của ta.

Lão phụ xua tay liên tục nói, nàng không biết kim phiếu, nhưng nàng biết Tả Đăng Phong chẳng thèm lừa dối mình.

- Nhận đi !

Tả Đăng Phong ném kim phiếu xuống đầu giường, xoay người rời đi.

- Chờ chút !

Lão phụ liền gọi Tả Đăng Phong lại.

Tả Đăng Phong liền xoay người nhìn lão bà.

Lão phụ lúc này lộ vẻ do dự, cũng không lập tức nói chuyện, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói :

- Ngươi có phải tên là Tả Đăng Phong.

- Làm sao mà ngươi biết !

Tả Đăng Phong nghi ngờ, trước đó hắn chưa từng nói tên của mình ra.

- Sau này cố gắng đừng giết người nữa, sẽ giảm thọ !

Lão phụ nhỏ giọng nói.

- Cám ơn !

Tả Đăng Phong liền cám ơn, sau đó xoay người rời đi, chắc chắn sau khi đi xuống bà lão này đã nhìn thấy gì đó, cũng có thể là nghe được điều gì, trước đó nàng không hề có ý định nói ra, chính là một ngàn lượng vàng của Tả Đăng Phong mới đổi được một lời khuyên chân thành của nàng, ý tứ của nó Tả Đăng Phong hiểu, hắn giết quá nhiều người, đã bắt đầu bị giảm bớt tuổi thọ rồi.

Rời khỏi sân, Tả Đăng Phong cũng không hề lo lắng về vấn đề tuổi thọ của mình, điều hắn quan tâm là vì sao hồn phách của Vu Tâm Ngữ lại không có ở Âm Tào Địa Phủ, hơn nữa có việc còn cần hắn tiếp tục làm.

Sau đó Tả Đăng Phong trở về căn cứ bộ đối 1875, để đám Đằng Khi lập tức lên đường.

Thực ra đám Đằng Khi đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường từ sớm, mặc kệ là lúc nào cũng đều có thể đi.

- Đây là nhân viên đồng hành của ta.

Đằng Khi chỉ tay về phía đám người chuẩn bị lên đường, ngoại trừ nhóm Đằng Khi Anh Tử, Tam Xuyên Tố cùng tên ninja áo trắng thì còn có mười hai quân nhân cường tráng người Nhật, cái gọi là cường tráng cũng không phải là thân cao lực lớn, bọn họ đều rất thấp, nhưng cánh tay đều rất to.

- Ta nói không được phép đem súng theo !

Tả Đăng Phong nhíu mày nói, trước mặt mười hai quân nhân Nhật Bản này đều đặt một khẩu súng cùng ba băng đạn, còn có ba khỏa lựu đạn, ngoài những thứ đó thì trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc xẻng công binh.

- Chúng ta cần có người để đào bới, bọn họ mang theo vũ phí là để phòng thân.

Đằng Khi Chính Nam cũng mặc thường phục, vì tránh cho Tả Đăng Phong nổi giận, quần áo hắn mặc hoàn toàn khác quần áo mà năm xưa hắn mặc xông vào Thanh Thủy quan.

- Nơi chúng ta đến không cần đào bới !

Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

- Tả tiên sinh, sau khi cẩn thân tính toán, ta cảm thấy chúng ta nên tập trung từ hướng tây rồi tiến dần về trước, hay trước tiên chúng ta đến Hàm Dương Thiểm Tây được không ?

Đằng Khi Chính Nam thương lượng.

Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, Đằng Khi Chính Nam còn gian xảo hơn hắn tưởng, thật đúng là lâm thời thay đổi chủ ý.

- Nơi đó là khu vực khống chế của Quốc Dân Đảng, nhân viên dày đặc, quân đội đông đảo, ngươi có biết đi vào khu vực đó đào bới mồ mả sẽ có hậu quả gì không vậy ?

Tả Đăng Phong im lặng một lát rồi nói, địa phương Đằng Khi Chính Nam chọn lựa chính là khu vực của nhà Chu, tại bốn vùng đất ở khu vực đó đều có địa chi, toàn bộ đều bị người nhà Chu chôn theo xuống mộ, vì vậy Tả Đăng Phong mới nói đến việc đào mộ.

- Chúng ta sẽ bí mật làm việc.

Đằng Khi Chính Nam vẫn không thay đổi ý định.

- Được rồi, nghe theo ngươi !

Tả Đăng Phong lạnh lùng nói, hắn hiểu rất rõ vì sao Đằng Khi Chính Nam bất ngờ thay đổi ý đinh, ở khu vực đó đã tìm được một con Thổ Dương thuần âm, còn thừa là hai thuần dương là Long và Cẩu, và một đầu Ngưu thuần âm, mặc dù Đằng Khi Chính Nam không biết vị trí chính xác của mười hai địa chi, nhưng hắn lại biết tính toán, tất nhiên sẽ chọn lựa nơi có xác xuất hai phần ba sẽ có địa chi thuần dương.

Nhưng vừa này cũng không phải là Tả Đăng Phong nói chuyện giật gân để hù dọa Đằng Khi Chính Nam, trước mắt Hàm Dương chính là khu vực thuộc khống chế của Quốc Dân Đảng, nơi đó là trung tâm của Trung Nguyên, vị trí chiến lực cực kỳ quan trọng, Quốc Dân Đảng chắc chắn phái một lượng lớn quân đội canh gác vì ở phía bắc Thiểm Tây là khu vực căn cứ của Bát Lộ quân, nếu Đằng Khi Chính Nam đi rất khó có quả ngon để ăn, sơ xảy bị phát hiện, đi về phía nam sẽ bị Quốc Dân Đảng đuổi theo truy kích, nếu chạy về phía Bắc sẽ bị Bát Lộ Quân chặn đánh, những hướng khác càng không được, hai nhà đều có thể đuổi theo, Đằng Khi Chính Nam này đúng là bị điên mới chọn khu vực đó.

- Chúng ta đã điều tra kỹ càng, xác định được vị trí hai nơi gần nhau, chính là bên trong Chu Lăng cách nhau không xa, là lăng của Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương.

Đằng Khi Chính Nam khoát tay, ý bảo những binh lính kia thu lại vũ khí và dụng cụ trước mặt.

- Hả !

Tả Đăng Phong nghe xong liền trợn mắt há mồm nhìn, hôm qua hắn mới được xem bản đồ trong tay Đằng Khi Chính Nam, còn chưa kịp xác định vị trí đối ứng, cho nên hắn không biết nơi Đằng Khi Chính Nam muốn đi chính là Chu lăng.

- Tả tiên sinh có ý kiến gì không ?

Đằng Khi Chính nam quay đầu hỏi.

- Không có, ngươi nói đi nơi nào thì đi nơi đó, ta nếu có ý kiến gì khác thì thành ra không có thành ý rồi.

Tả Đăng Phong khoát tay nói, Đằng Khi Chính Nam thật biết tính toán, chắc chắn hắn nghĩ ở hai nơi liền nhau sẽ chôn dấu hai địa chi cùng thuộc tính, nhưng hắn không để ý đến vấn đề quan trọng nhất, đó là lăng mộ của Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương trải qua thời gian lâu như vậy nhưng chưa từng có ghi chép gì về việc bị đào trộm, điều này chứng tỏ cơ quan bảo vệ bên trong cực kỳ chặt chẽ, Đằng Khi Chính Nam muốn lấy đồ bên trong, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Trước đó Tả Đăng Phong muốn đợi đến cuối cùng mới tìm địa chi thuộc tính Thổ, nguyên nhân vì hắn biết địa chi được chôn dấu dưới đất sẽ rất khó bị người bắt đi, còn có một nguyên nhân nữa là hắn biết tiến vào hoàng lăng tìm kiếm địa chi sẽ cực kỳ nguy hiểm, như thế rất tốt, Đằng Khi Chính Nam lại lựa chọn nơi nguy hiểm nhất để đi.

Mặc dù Đằng Khi Chính Nam lâm thời thay đổi chủ ý, Tả Đăng Phong vẫn không có sự thay đổi gì, cần chuẩn bị gì hắn đều đã chuẩn bị, đi nơi nào đều như nhau.

- Tất cả lên xe !

Đằng Khi Chính Nam thấy Tả Đăng Phong không phản đối ý kiến của mình, liền vung tay lệnh cho tất cả thuộc hạ lên xe.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền cười lạnh, hắn nghĩ trong đầu Đằng Khi Chính Nam không nên nói “tất cả lên xe” mà nên nói là “tất cả đi chịu chết...”



------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch