Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàn Bào

Chương 217: Cao Thủ 70 Tuổi

Chương 217: Cao Thủ 70 Tuổi





Một cao thủ ẩn nấp phía đông nam, trong tòa nhà gỗ, cũng là người có địch ý mạnh nhất, ở bờ tường bao phía tây nam chu lăng cũng có một gười, tu vị cũng thấp nhất, còn một người cuối cùng ẩn nấp ở bờ tường bảo vệ phía chính bắc, cũng là cao thủ mạnh nhất, nhưng địch ý không rõ ràng.

- Ngươi đã làm gì anh trai ta rồi ?

Đằng Khi Anh Tử điên cuồng vứt thanh đao gãy xuống đất, nắm áo Tả Đăng Phong hỏi.

- Giết !

Tả Đăng Phong đẩy Đằng Khi Anh Tử ra, nói

- Sao ? Ta giết ngươi !

Đằng Khi Anh Tử chạy nhanh tới xác tên lính Nhật gần nhất, cầm lấy súng.

- Vì sao ngươi phải giết ta ?

Tả Đăng Phong liền nhảy tới, dẫm lên cây súng.

- Ngươi giết anh ta !

Đằng Khi Anh Tử nắm lấy cổ chân Tả Đăng Phong, muốn kéo ra.

- Anh ngươi giết vợ của ta, ta giết hắn không đúng sao ?

Tả Đăng Phong vẫn không nhấc chân ra.

Đằng Khi Anh Tử liền há mồm muốn cắn vào chân hắn, Tả Đăng Phong liền không nể tình, nhấc chân đá nàng văng ra xa.

- Ngươi từng giúp ta vá áo, ta không giết ngươi!

Tả Đăng Phong nhặt cây súng lên, giấu vào ống tay áo, liếc nhìn Thập Tam, Thập Tam liền hiểu ý nhảy lên vai hắn.

Tả Đăng Phong vốn định giết Tam Xuyên Tố, nhưng ở đây có nhiều cao thủ đang ân nấp, Đằng Khi Anh Tử cần có cô ta giúp đỡ, nên hắn tạm thời tha cho nàng, chỉ đưa tay cảnh cáo.

Sau đó, Tả Đăng Phong liền xoay người chạy về hướng đông, xung quanh có ba cao thủ ẩn nấp, Tả Đăng Phong muốn rời khỏi nơi này một cách nhanh nhất.

Tả Đăng Phong vừa di chuyển, cao thủ ở hướng đông nam liền hiện thân ngăn cản, người này là một lão tăng nhân hơn bảy mươi tuổi, dàng người trung bình, trên mặt mang vẻ tức giận, sau khi hiện thân tốc độ cực nhanh.

Tả Đăng Phong vẫn không dừng lại, mà tăng tốc chạy về hướng đông, hắn muốn kéo dài khoảng cách với hai cao thủ còn lại, nếu cứ để tình trạnh bị ba ngươi vây kín, thì hôm nay khó mà thoát được.

Tả Đăng Phong chạy nhanh về hướng đông, Tam Xuyên Tố và Đằng Khi Anh Tử đuối sát phía sau, hai cao thủ chưa hiện thân ở hướng chính bắc và tây nam vẫn ẩn nấp theo sau, tình trạng vẫn là ba người duy trì thế vây kín, nhưng lúc này khoảng cách giữa họ không đều, như vậy tình trạng bao vây này cũng không phải là họ cố tình tạo ra, Tả Đăng Phong suy đoán, cảm giác ba người này cũng không phải tính toán trước mới tới, mà đều có ý đồ riêng.

Rời khỏi khu vực Chu Lăng, hướng đông chính là một bình nguyên rộng lớn, bây giờ đã không còn thứ gì để che giấu, nên hai người đang ẩn nấp kia cũng phải hiện thân, ở hướng chính bắc là một đạo nhân hơn bảy mươi tuổi, mặc một thân đạo bào màu xanh, dáng người nhỏ gầy, mặc dù râu tóc đều bạc trắng nhưng trên mặt không hề có nếp nhăn nào, trong lúc di chuyển đều không mượn lực, mà thoải mái phi hành, người này địch ý không rõ, điều này khiến Tả Đăng Phong rất bối rối, nếu người này là địch, vậy thì tình hình càng khó khăn, bởi vì đây là cao thủ có tu vị mạnh nhất trong ba người.

ở hướng tây nam cũng là một đạo nhân hơn bảy mươi, nhưng người này mặc trên người quần áo của người thường, phía sau đeo một thành trường kiếm, mặt mũi rất khối ngô, có vài phần khí chất của người làm quan.

Ba cao thủ này đều hơn bảy mươi, vì vậy họ mới đủ nhẫn nại ẩn nấp xung quanh quan sát mà không vội vàng ra tay, với chút tu vị của Tam Xuyên Tố tất nhiên không thể phát hiện ra ba người, nếu hắn ở bên ngoài, chắc chắn có thể xác định ba người đến đây lúc nào. Tiếc là hắn không ở, nên bây giờ hắn không thể xác định ba người này ai muốn làm khó dễ mình, cũng không biết mục đích của họ, cũng không xác định được là họ lần lượt đến hay cùng đến một lúc.

Trên mặt lão tăng áo vàng là giận dữ nhất, nhanh chóng đuổi sát theo Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không tăng tốc bỏ trốn, bởi vì hắn mang đồ rất nặng, khó mà thoát được. Thêm nữa là hắn muốn làm rõ vì sao lão tăng này lại giận dữ như vậy, mặc dù hắn ở cùng với người Nhật, nhưng cũng không phải Hán gian, nên hắn không hề thẹn với lương tâm.

- Đứng lại !

Lão tăng kia ở cách Tả Đăng Phong trăm trượng, dồn khí thét lên giận dữ !

Tả Đăng Phong nghe xong liền dừng lại, quay đầu đứng chờ hắn, một lát sau lão tăng đã tới, dừng lại cách Tả Đăng Phong một trượng.

- Ngươi muốn làm gì ?

Tả Đăng Phong liền hỏi, nếu đối phương đến nói một câu A Di Đà Phật, thì có lẽ hắn sẽ khách khí một chút, nhưng đối phương đã vô lễ trước, thì hắn cũng chẳng cần nể nang.

- Ngươi chính là Tàn Bào ?

Lão tăng quan sát Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Thập Tam đang ngồi trên vai Tả Đăng Phong.

- Tả Đăng Phong chính là ta !

Tả Đăng Phong liền thừa nhận.

- Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi, mấy hôm trước có phải ngươi đã giết chết một nhà sư trẻ ở thành Tế Nam ?

Lão tăng liền lớn tiếng quát hỏi.

Lão tăng vừa nói xong, Tả Đăng Phong liền biết hỏng rồi, trước đây một thời gian vì muốn cứu hồn phách của bà lão kia mà hắn đã ném ra một chiếc gạch ngói, trong lúc vô tình đã đánh chét một hòa thượng trẻ đang làm phép, lão tăng trước mặt này khả năng rất lớn chính là sư phụ của tiểu hòa thượng đó. Bây giờ chính là tìm tới để báo thù cho đồ đệ.

Đúng lúc này thì ở phía sau Tả Đăng Phong vang lên tiếng súng nổ, đồng thời với tiếng sủng nổ thì Tả Đăng Phong chợt thấy ở đầu vai đau nhói, quay lại nhìn, đã thấy Đằng Khi Anh Tử từ xa đuổi đến, trong tay cầm súng ngắn, tầm ngắn của súng lục rất thấp, cộng với khoảng cách xa, nên chưa thể làm thương đến gân cốt của Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong quay đầu thì Thập Tam cũng nhảy tới trước, gào chói tai phóng thẳng về phía Đằng Khi Anh Tử, Tam Xuyên Tố liền cầm đao trước ngực, chỉ đợi Thập Tam lao tới sẽ chém.

Tả Đăng Phong thấy thế liền lao tới đá thẳng vào ngực Tam Xuyên Tố, mặc dù Tam Xuyên Tố đã cố tránh nhưng vẫn không thoái, bị đạp trúng vào sườn trái, hộc máu bay ngược về sau.

- Ngươi nghe rõ đây, anh trai ngươi giết vợ ta cho nên ta giết hắn là thiên kinh địa nghĩa!

Tả Đăng Phong liền cướp lấy súng trong tay Đằng Khi Anh Tử.

Đằng Khi Anh Tử vẫn chưa tỉnh táo, gào khóc xông lên cào cấu, Tả Đăng Phong đành phải dùng chân đá nàng văng ra xa.

- Bây giờ ngươi không thể báo thù được, mau đi nhanh đi!

Tả Đăng Phong liền nói.

- Chắc chắn ngươi sẽ hối hận!

Đằng Khi Anh Tử cuối cùng cũng tỉnh táo lại, dìu Tam Xuyên Tố đang bị thường, chạy về hướng đông.

Khiến Tả Đăng Phong bất ngờ là lão tăng vốn đang đứng xem lại ra tay không hề báo trước, hai tay cùng xuất, đánh thằng vào vùng bụng và ngực của Tam Xuyên Tố, một chiêu đã lấy đi tính mạng của nàng ta.

- Nếu còn dám nối giáo cho giặc, lão nạp chắc chắn lấy tính mạng của ngươi!

Lão tăng nhìn Đằng Khi Anh Tử lạnh lùng nói.

Tả Đăng Phong thấy vậy rất giận, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không thể giận được, lão tăng này trước đó chắc chắn đã thấy Tam Xuyên Tố giết người, cho nên lúc này mới giết nàng để trừ hại cho dân. Nhưng có thể hắn không biết Đằng Khi Anh Tử cũng là người Nhật, cho nên mới nói như vậy.

Đằng Khi Anh Tử lúc này chỉ còn có một mình, cuối cùng nàng cũng hiểu tình hình của mình, vì vậy mà nàng không nói gì mà nhanh chóng chạy về hướng đông, trong lòng nàng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, nhất định phải sống sót, chỉ có thể còn sống mới đem tin tức truyền về.

Mặc dù lão tăng áo vàng là người trong Phật môn, nhưng cách làm việc của hắn cũng không nhân từ chút nào.

- Vì sao không trả lời câu hỏi của lão nạp, đệ tử của lão nạp có phải do ngươi giết không ?

Lão tăng lớn giọng hỏi.

- Thập Tam, đi về miếu đổ nát ăn tuyết sâm chờ ta !

Tả Đăng Phong vẫn không trả lời, mà cúi đầu căn dặn Thập Tam. Tình huống trước mắt khó tránh phải đại chiến, Thập Tam ở lại sẽ rất nguy hiểm.

Thập Tam nghe xong, khôn khéo chạy về hướng đông, nó biết nếu ở lại sẽ tăng thêm gánh nặng cho Tả Đăng Phong, miếu đổ nát cách trăm dặm về hướng đông, chính là nơi nghỉ chân trước đó của đám Đằng Khi và Tả Đăng Phong.

Lão tăng cũng không ngăn cản Thập Tam rời đi, mặc dù tình tình hắn nóng nảy nhưng cũng không đi làm khó một con vật.

- Ta không giết đệ tử nguoi!

Tả Đăng Phong quệt môi nói.

- Đồ đệ của lão nạp đã báo mộng về, nói chính ngươi đã giết hắn, làm sao ngươi có thể nói dối táng tận lương tâm vậy chứ ?

Lão tăng nổi giận nói.

- Bắt gian tại giường, bắt trộm tại trận, đừng vu khống, có bằng chứng thì đem ra đây!

Tả Đăng Phong cười khẩy nói, hắn tin việc báo mộng lão tăng nói là thật, nhưng như vậy cũng không thể xem là bằng chứng.

- Ngươi ! Ngươi ! Ngươi ! Dù sao ngươi cũng là người có danh tiếng, sao có thể vô sỉ như vậy chứ ?

Lão tăng không ngờ Tả Đăng Phong vô sỉ chối bay chối biến, giận đến run người

- Nếu ngươi có thể lấy ra chứng cớ, thì ta sẽ nhận là ta giết, còn không, ta sẽ không nhận, còn nếu người muốn dùng sức mạnh thì ta sẽ dùng súng bắn ngươi!

Bây giờ Tả Đăng Phong có đến hai cây súng, một cây giấu trong tay áo còn một tay cầm trên tay.

- Đồ đệ kia của lão nạp đã được siêu độ đi Tây Thiên, làm sao có chứng cớ được ?

Lão tăng bắt đầu tập trung linh khí bảo vệ, người tu đạo cũng sợ súng, nhưng nếu ngưng tụ linh khí thì có thể tạo ra một tấm lá chắn ngăn cả đạn.

- Không có chứng cớ ngươi muốn dùng vũ lực sao ?

Tả Đăng Phong thấy Thập Tam đã chạy xa, ngưng thần cảm giác vị trí hai cao thủ ở hướng bắc và tây nam, phát hiện hai người cũng không đến quá gần, điều này chứng tỏ hắn đã đoán đùng, ba người này không cùng một bọn.

- Tốt ! Không tính việc ai giết đồ đệ của ta nữa, ngươi giúp đỡ bọn đạo tặc đào trộm tổ lăng, việc nối giáo cho giặc, táng tận lương tâm như thế đáng bị diệt trừ!

Lão tăng nhanh chóng thúc giục linh khí, xung quanh ba thước gió bắt đầu thổi.

Tả Đăng Phong nghe xong liền nhíu mày, tăng nhân không có đời sau, đồ đệ chính là truyền nối y bát, cũng là người phụng dưỡng sư phụ khi tuổi già, giết đồ đệ của hắn tương tự như giết con trai người thường, chính là đại thù, xem ra ngày hôm nay không đánh không được rồi!

Cho dù có đánh, cũng phải dùng trí, tình thế hôm nay cực kỳ hung hiểm, xung quanh còn có hai cao thủ đang quan chiến, không thể vội vàng ra đòn sát thủ, nhưng lão tăng trước mắt này tu vị cực cao, cho dù dùng toàn lực cũng khó thắng, phải làm sao đây?

Tả Đăng Phong biết mình có lỗi trước nhưng hắn không thể khoang tay chịu chết được, nghĩ vậy, hắn bèn nổ súng!

Hắn biết hành động của mình không được quang minh chính đại, nhưng như vậy hắn mới có đường sống!



------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch