- Anh còn tìm 3 Địa chi nữa, Minh Tịnh không phải là người giúp đỡ tốt nhất.
Cho dù là sắp chia tay, Ngọc Phật vẫn chưa có bỏ qua ý niệm muốn đi theo Tả Đăng Phong, nàng hiểu Tả Đăng Phong biết lòng hắn mềm, nàng muốn đi cùng Tả Đăng Phong, nàng không muốn nhìn thấy bên cạnh Tả Đăng Phong chỉ có một người khùng điên đi cùng.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhìn Ngọc Phật từ trên xuống dưới, sau đó lắc đầu:
- Nếu em đi theo tôi sẽ làm tôi phân tâm.
- Em sẽ không có vượt qua cấp bậc lễ nghĩa.
Ngọc Phật trả lời.
- Cái này không có liên quan đến em, vấn đề là tôi lúc nào cũng suy nghĩ về em.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
Ngọc Phật nghe vậy nhíu mày, chốc lát sau trên mặt bắt đầu phiếm hồng, bước đến gần Tả Đăng Phong thì thầm:
- Nếu làm mất đi chuyện thần bị này thì anh không cần suy nghĩ nữa.
- Biện pháp này được, đến, thử xem.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu cười xấu xa.
Mặc dù Ngọc Phật là người nghĩ ra kế nhưng mà nếu thật sự thực hiện thì nàng cũng cảm thấy thẹn thùng, vì thế nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt không yên.
- Nói thật với em rằng tôi chỉ muốn nhìn một chút, căn bản không muốn mang em theo.
Tả Đăng Phong hài lòng nở nụ cười xấu xa.
- Em biết anh sẽ không mang em đi, em chỉ muốn anh nhớ kỹ em mà thôi.
Hành động lúc trước của Ngọc Phật đã là hạ quyết tâm rất lớn, lúc này nàng vẫn còn khẩn trương, run run.
- Nhớ kỹ rồi, tôi đi đây.
Tả Đăng Phong cười cười khoát tay áo rồi lăng không, Thập Tam cũng đi theo, sau khi lướt được vài dặm Tả Đăng Phong quay đầu lại thấy Ngọc Phật đuổi theo, nàng vẫy vẫy tay, Ngọc Phật phất tay đáp lại rồi xoay người đi nhanh.
Sau khi cùng Thiết Hài hội họp, cả 2 người đi liền về hướng Tây Bắc. Trong đầu không khỏi nghĩ đến một màn hương diễm lúc nãy.
“Phốc”
- Nghĩ cái gì đó, hố lớn như vậy mà ngươi không nhìn thấy sao?
Thiết Hài đuổi theo, kéo Tả Đăng Phong lên.
- Đang suy nghĩ chúng ta nên đi đâu?
Tả Đăng Phong vội vàng thay đổi chủ đề, cũng không nói thật với tên hòa thượng điên này.
Thiết Hài nghe vậy cũng không hỏi nhiều.
Sau đó Tả Đăng Phong cũng không dám nghĩ nhiều nữa, lúc này tâm tình của hắn rất tốt, trên thực tế hắn rất là thưởng thức tâm tính của Ngọc Phật nhưng nếu để hắn lựa chọn thì hắn vẫn lựa chọn Vu Tâm Ngữ, Vu Tâm Ngữ ôn nhu thiện lương, ở chung với nàng thì sẽ càng thêm đơn giản tùy ý mà ở cùng một chỗ với Ngọc Phật sẽ có áp lực.
- Ngươi cười cái gì?
Thiết Hài vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, sau khi Tả Đăng Phong cùng Ngọc Phật chia tay thì hắn luôn tỏ ra quái dị, điều này làm Thiết Hài buồn bực.
- Thôi Kim Ngọc, nữ nhân này nên làm thần tiên, ông nói đi.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Thiết Hài.
- A di đà Phật, lão nạp là người trong Phật môn, không thể nói lung tung.
Thiết Hài tạo thành chữ thập đáp lại.
Tả Đăng Phong nghe vậy lại cười, nếu Ngọc Phật thật sự tu hành Âm Dương Sinh Tử quyết thành công thì nàng sẽ thành tiên vị, vừa nghĩ tới mới có thể nhìn chưa được chân diện mục của tiên nữ thì Tả Đăng Phong không nhịn được mà bật cười.
Thiết Hài thấy thế bĩu môi nhíu mày, ở hắn xem ra Tả Đăng Phong còn điên nặng hơn hắn.
Qua một lát, Tả Đăng Phong bắt đầu nghĩ nên đi đâu, trước mắt còn 3 Âm chúc Địa chi lần lượt là Âm tính Thổ Ngưu, Âm tính Mộc Thỏ và Âm tính Hỏa xà, địa đồ mà Đằng Khi lưu lại cũng chỉ có chỉ hướng đi, không có tên ghi cụ thể, cần đối ứng với bản đồ mới có thể phân biệt được khu vực cụ thể.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết đi Trùng Khánh, Trùng Khánh cách Hồ Nam khá gần, là đại bản doanh của Quốc Dân Đảng, ở đây có thể tìm được bản đồ và tư liệu, ngoài ra trong lòng Tả Đăng Phong còn nín một ngụm hỏa khí, 2 tên phi công kia là bị sai khiến, bất kể là ai chỉ cần chọc đến hắn thì hắn liền trả thù.
2 người trực tiếp đi về hướng Tây Bắc, lúc này là mùa hạ, ít có người lui sâu vào trong rừng, chỉ có động vật mà thôi, trên đường đi Tả Đăng Phong luôn chú ý tìm kiếm những động vật có tu vi, đây là cơ hội khó có được, hắn muốn bổ sung Linh khí nội đan cho Thập Tam.
Trong núi ẩm ướt oi bức, đến buổi tối hai người tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong, Tả Đăng Phong lấy tờ giấy mà mình đã viết Tử Dương Đạo thuật trước đây ra xem, để bắt đầu chỉnh sửa lại.
Đây là một quá trình phân tích tỉm mỉ cần phải giữ được lòng yên tĩnh nhưng mà trong rừng lại phát ra những tiếng chim kêu và những tiếng của các loại động vật khác, thỉnh thoảng cắt đứt suy nghĩ của hắn.
- Thập Tam, giết sạch mọi thứ xung quanh.
Tả Đăng Phong buồn bực ra lệnh cho Thập Tam, Thập Tam nghe vậy lập tức chấp hành mệnh lệnh của hắn, nhưng mà rất nhanh Tả Đăng Phong gọi nó trở lại, nghĩ đến cảnh Thập Tam xuất động sẽ xuất hiện cảnh gà bay chó chạy, tiến động sẽ còn lớn hơn trước.
Trước nửa đêm, Tả Đăng Phong sửa xong một chiêu Đạo thuật nên vui vẻ mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, 2 người khởi hành, đi không được bao xa thì Tả Đăng Phong dừng lại bởi vì hắn phát hiện một chỗ Tứ Thủy sinh Kím Cực Âm chi địa.
Cái gọi là Tứ Thủy sinh Kim chính là một khu vực bốn phía xung quanh không có liên kết với người nước, Thủy là Âm tính, tứ phía tất cả đều là Thủy sẽ tạo thành khu vực trung tâm có Âm khí rất nặng, sau khi Âm Dương Sinh Tử quyết bị phế thì trực giác nhạy bén của hắn đã không còn, không thể phát hiện được điều gì dị thường xung quanh, chỉ có thể căn cứ vào Địa thé để đoán khu vực đó có động vật Âm tính hay không. Trong giới tự nhiên Cát địa cùng Hung địa cũng không nhiều, bất kể là Cát địa hay Hung địa đều là tư nguyên của một loại tu hành, đều bị một loại động vật nào đó chiếm cứ và lợi dụng.
Xung quanh đây là một ngọn núi không nhỏ, thủy đàm xung quanh cũng cách nhau một khoảng nhất định, sau khi trầm ngâm thật lâu Tả Đăng Phong quyết định xuống đây điều tra khu vực này.