Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàn Bào

Chương 57: Lăng mộ Lai Vương

Chương 57: Lăng mộ Lai Vương





Miệng hố trên rộng dưới hẹp như cái phễu, chiều sâu quá ba mươi thước. Tả Đăng Phong chạy đến miệng hố trượt xuống dưới. Sở dĩ hắn không đi theo lối bậc thang đã đào ra đi xuống là để mê hoặc địch, bên ngoài lúc này đã náo loạn cả lên, hắn trượt vào, quỷ tử phía dưới sẽ cho rằng hắn là thôn dân ngẫu nhiên bị trượt chân rơi xuống. Nếu trực tiếp chạy vào ngôi mộ, quỷ tử phía dưới thấy được sẽ bắn hắn. Chưa bao giờ Tả Đăng Phong đánh giá thấp chỉ số thông minh của lính Nhật, bởi vì hắn biết rõ người Nhật không ngu ngốc.

Phía dưới miệng hố chính là mộ đạo (mộ đạo: con đường dẫn đến ngôi mộ chính), nóc mộ đạo đã bị mở ra, toàn bộ mộ đạo phơi bày ra hết. Chiều rộng mộ đạo tầm vài chục bước, có thể chứa được hai chiếc xe ngựa song song chạy qua, trong mộ đạo lúc này có đốt một đống lửa, nhiều tên quỷ tử đang cầm súng đánh đuổi những thôn dân đang bị kinh sợ trở về tiếp tục đào bới. Tả Đăng Phong xuống tới, lập tức cầm lấy một cái xẻng ở bên cạnh, rồi tập tễnh theo hướng bắc mộ đạo mà đi. Cũng không phải hắn bị đánh đuổi quay xuống, mà hắn giả vờ như bị đánh mà phải quay lại.

Dù Tả Đăng Phong áo quần tơi tả nhưng cũng không khiến lính Nhật nghi ngờ, lúc này người dân nghèo khổ, quần áo của họ so với hắn cũng chẳng hơn gì, cho nên khi thấy Tả Đăng Phong tay cầm xẻng đi tới thì quỷ tử xem hắn như là thôn dân đào mộ mà không ngăn cản gì.

Tả Đăng Phong cũng không lập tức giết chết những tên lính này bởi hắn vô cùng hiểu tâm lý thôn dân, nếu hắn giết những tên lính này, lập tức thôn dân sẽ chạy trốn, lính bên ngoài thấy đám dân dưới mộ chạy ra, nhất định sẽ quay lại xem xét, đến lúc đó hắn liền trở thành ba ba trong hũ.

Trên các vách tường của mộ đạo có rất nhiều lổ hình tròn, trên mộ đạo rơi lả tả một số cung tên đã bị mục nát. Đây có lẽ là những cơ quan bảo vệ của ngôi mộ, nhưng vì trải qua thời gian quá lâu nên cơ quan đã mất đi hiệu lực.

Mộ đạo dài đến hơn năm mươi trượng, trong mộ đạo, cứ cách một khoảng lại có treo một bóng đèn điện, đèn điện này là dùng lượng lớn pin cung cấp, ánh đèn rất mờ yếu. Tả Đăng Phong phát hiện pin cấp nguồn điện của chúng chất đống, hắn định hủy đi, nhưng rồi không làm như vậy, nếu ánh đèn đột nhiên biến mất, sẽ khiến quỷ tử nghi ngờ.

Nhanh chóng vượt qua mộ đạo, Tả Đăng Phong tiến vào một ngôi mộ thất khổng lồ. Chiều dài, rộng của mộ thất hơn vài chục mét, là một kiến trúc hình vuông. Đỉnh mộ tạo hình mái vòm, cao khoảng 4-5m, trên nóc mộ khắc bích họa tinh mỹ, nội dung bích họa là một bộ tinh tượng đồ, chỉ là giờ này những ngôi sao làm bằng Dạ Minh Châu trên nóc mộ đã bị quỷ tử lấy đi.

Trong mộ thất có số lượng lớn đồ vật chôn theo, chiếm đa số là các vật dụng thuộc cung đình, cực nhiều các loại chuông nhạc, đồ gốm và khí cụ bằng đồng. Những thứ này đều bị chất đống lộn xộn ở một bên, rất rõ ràng là không được coi trọng, bởi vậy có thể thấy được mục tiêu đáng giá của quỷ tử chính là vàng bạc châu báu.

Ở bên phải mộ thất gần sát mặt đất có một cái hố tròn không lớn lắm, không hỏi cũng biết đó chính là nơi Thập Tam đã đào ra chạy đi. Trung tâm mộ thất có một khối bia đá cực lớn, đằng sau tấm bia đá là một bệ đá hình chữ nhật gồm 3 tầng. Trên tầng cao nhất của bệ đá có một quan tài đá khổng lồ, nắp quan tài đã bị mở ra, bên ngoài quan tài rơi lả tả một ít di cốt.

Phía bắc mộ thất có hai tên quỷ tử đang giám thị một ít thôn dân đào vách tường mộ thất phía bắc. Bởi vì cự ly khá xa, bọn họ không phát hiện Tả Đăng Phong tiến vào.

“Một đám ngu xuẩn” Tả Đăng Phong thầm mắng một tiếng, rồi yên lặng đến gần tấm bia đá xem chữ viết trên mặt bia. Bọn quỷ tử này rõ ràng không phải là dân trong nghề, bằng không sẽ không xem những thứ quý trọng hơn cả vàng bạc như chuông nhạc, đồ gốm…. kia mà xem như bùn đất, càng không mắc sai lầm cho rằng bên cạnh phía bắc mộ thất sẽ còn có chủ mộ.

Thật ra trước khi tiến vào mộ phần, Tả Đăng Phong căn cứ vào vòng cổ của Thập Tam mà suy đoán ra đây là mộ táng thuộc triều Chu, hắn đã làm ở sở văn hóa nhiều năm, đối với phong tục chôn cất có biết một chút. Thời đó, mộ táng chỉ có một chủ mộ, vật bồi táng cùng quan tài chủ nhân là ở chung một chỗ, còn vật bồi táng tách ra khỏi quan tài chủ nhân thì cuối thời kì Chiến Quốc mới xuất hiện.

Giờ phút này tâm tình của Tả Đăng Phong vô cùng ảo não, bởi vì trong ngôi mộ thất này hắn không cảm nhận được dương khí. Thời kì Thương Chu, kỹ nghệ luyện kim còn chưa tạo ra được sắt thép, mà chỉ có sắt thép mới che chắn được hàn khí từ bay tay Huyền Âm phát ra, từ đó suy ra, bao tay Thuần Dương cũng có thể là đang ở tình huống này. Nếu không cảm nhận được dương khí trong này, cho thấy bao tay Thuần Dương đã không còn ở nơi đây. Hắn cũng không lập tức rời đi, bởi vì hắn muốn biết lai lịch của Thập Tam, mà tấm bia đá này chính là đầu mối duy nhất.

Tấm bia đá trong mộ thất bị bịt kín lâu ngày nên cũng không bị phong hóa, sơn son phía trên cũng không bị tróc ra, chữ viết vô cùng rõ ràng. Tấm bia đá rất lớn, trên có khắc rất nhiều chữ. Tả Đăng Phong đọc những chữ cổ này khá khó khăn, không cách nào đọc nhanh được, chỉ có thể chậm rãi mà đọc. Tấm bia đá ghi lại lúc sinh thời của người chủ ngôi mộ này. Chủ nhân ngôi mộ này là vị vua thứ năm triều Chu, bình sinh có ba thứ trong đời làm hắn kiêu ngạo. Một là “Hưng ngư mục vương cốc túc, tam niên vô biễu” ý tứ của những lời này là hắn đã cho phát triển mạnh nông canh ngư nghiệp, trong ba năm không có thần dân nào bị chết đói.

Sự kiện thứ hai là: “Thu tâm liễm dục, chỉ đắc phu nhân bát giả.” Ý tứ chính là khắc chế được dục vọng bản thân, cả đời chỉ cưới tám người vợ.

Sự kiện thứ ba khiến hắn lấy làm kiêu hãnh là: “Được thần vật khắc chế mười hai quỷ quái, bức Tề chủ Khương Tử Nha dời đô sáu trăm dặm.” Những lời này làm Tả Đăng Phong cau mày, Khương Tử Nha là công thần khai quốc triều Chu, niên đại cùng với Thập Tam là giống nhau. Sau khi Chu triều thành lập, đất phong cho Khương Tử Nha chính là Sơn Đông vùng Tề quốc, hơn nữa sau này hắn đúng là bi bức bách dời đô. Những điều này là do lịch sử chân thật ghi lại, Tả Đăng Phong biết rất rõ. Làm hắn suy tư chính là những lời này có thâm ý phía sau. Quỷ quái chính là từ chỉ yêu tinh và quỷ mị, điều này không khỏi làm cho Tả Đăng Phong liên tưởng đến mười hai con vật thuộc địa chi. Những hàm ẩn phía sau của những lời này có khả năng là: Lai Vương chiếm được Thập Tam, khắc chế được mười hai con vật, bức bách Khương Tử Nha dời đô.

Nếu quả thật như vậy, thế thì Thập Tam và mười hai con vật kia cũng không phải là do một người thuần hóa. Có thể Thập Tam là của bên phía Lai Vương, còn mười hai con vật kia thuộc về phía Khương Tử Nha, loại khả năng này rất lớn. Bởi vì ngày đó cùng Thập Tam ở núi Thánh Kinh, phát hiện tiểu hầu tử trên vai Ngọc Phật, Tả Đăng Phong đã từng hỏi, nó thông qua lắc và gật đầu mà trả lời câu hỏi của Tả Đăng Phong, nó tỏ vẻ mình biết con khỉ kia, nhưng bọn chúng không phải là bằng hữu cũng chẳng phải là địch nhân.

Không là bằng hữu chứng tỏ chúng không phải do một người tìm kiếm rồi thuần hóa. Nói cách khác, chủ nhân của Thập Tam chỉ vì Thập Tam mà đeo cho nó cái vòng cổ. Còn một người khác vì mười hai con vật địa chi mà đeo lên các vòng cổ khác. Ngoài ra Thập Tam cũng không nói chúng là địch nhân, nói lên bọn chúng không có chính diện xung đột nhau, vô cùng có khả năng là chúng có khí số để khắc chế và áp chế đối phương.

Trong khi Tả Đăng Phong đang hết sức trầm tư, thôn dân chạy bên ngoài mộ đạo đã bị quỷ dồn chạy trở lại, Tả Đăng Phong thấy thế vội ngẩng đầu tiếp tục đọc chữ viết còn lại trên bia đá

“Ba dát…” Một tên quỷ tử từ phía sau đi tới, ngó thấy Tả Đăng Phong nhìn tấm bia đá sững sờ mà không chịu làm việc, gã nhấc báng súng lên đánh vào lưng Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong cũng không giận dữ, cũng không động thủ mà thừa cơ té lên mặt đất, ngẩng đầu tiếp tục đọc, hắn phải đọc hết chữ viết trên bia đá mới có thể động thủ, hắn không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Bởi vì bỏ lỡ cơ hội, sau này quỷ sẽ đem miệng hố lấp lại, muốn đọc lại ắt phải tốn sức rất nhiều.

Quỷ áp giải những dân chúng kia hướng phía bắc mộ thất mà đi, chỉ còn lại một tên quỷ tử đang dùng chân đạp té Tả Đăng Phong trên mặt đất. Tả Đăng Phong rất nhanh xem hết những chữ viết trên tấm bia, nhịn không được bắt đầu hối hận đã chịu ăn đòn một cách không cần thiết. Bởi vì nội dung phần sau của tấm bia đều chính là nội dung khoác lác, ca tụng chính mình. Hơn nữa ngữ khí, trợ từ đặc biệt dài, mỗi một câu cũng đều dông dài tô vẽ chuyện.

“Ba dát..” Quỷ thấy Tả Đăng Phong vẫn gục trên mặt đất không đứng lên, liền điên cuồng đá đạp hắn, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn hung tàn, tựa như đánh Tả Đăng Phong vô cùng đã nghiền.

Rất tiếc gã đã quá sai lầm, nhìn con cọp thành con chó. Tả Đăng Phong đọc xong nội dung trên tấm bia đá, lập tức nhảy dựng lên, vung quyền đập bay gã, ngay sau đó bứt đứt giây điện trên mặt đất. Giây điện vừa đứt, bên trong mộ thất hoàn toàn tối om. Quỷ tử bắt đầu cảnh giác, nhưng tiếc là dù chúng rút súng ra nhưng không biết nổ súng vào đâu. Tả Đăng Phong đánh chết từng tên một rồi xoay người hướng bên ngoài chạy đi.

Sở dĩ hắn không hô hào thôn dân chạy trốn bởi vì hắn biết thôn dân không cần hắn hô lên cũng sẽ chạy trốn, ngoài ra hắn biết chắc tính người Trung Quốc khi có động tĩnh lớn, lúc bỏ chạy ắt sẽ hét to mà chạy. Những tiếng hét này nhất định sẽ khiến cho quỷ tử bên ngoài đề phòng, cho nên Tả Đăng Phong muốn trước khi bọn họ phát ra tiếng hét thì phải ra trước.

Quả nhiên, Tả Đăng Phong vừa mới chạy ra tới mộ đạo, phía sau đã lan đến tiếng quát tháo. Tả Đăng Phong nghe tiếng cau mày nhìn lại, hắn thật sự không hiểu tại sao những người này không thể ngậm miệng lại.

Thu hồi ánh mắt bất mãn, Tả Đăng Phong nhanh chóng từ vách miệng hố bò lên. Trong người hắn có pháp thuật, mười ngón tay có thể dễ dàng cắm vào đất mược lực, cho nên không cần phải đi theo đường vòng của bậc thang.

Phía ngoài, trận chiến vẫn còn tiếp tục. Bởi vì quỷ đang chiến đấu, nên không có người thêm củi lửa vào, nên ánh lửa phát ra yếu ớt. Tả Đăng Phong nhảy lên, lăng không vận khí dùng quyền đánh bay tên quỷ tử cạnh xe, xông lên thùng xe, đập nát thùng gỗ kiểm tra đồ vật bên trong. Trong thùng gỗ, phần lớn là kim ngân tài bảo, không thấy chén gỗ có dấu bao tay Thuần Dương và hộp sắt nào.

Đạp nát cái rương gỗ cuối cùng, bên trong đều là Dạ Minh Châu, số lượng lớn Dạ Minh Châu khiến trong khoảng khắc làm thùng xe bừng lên ánh sáng. Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, lập tức gây chú ý cho bọn quỷ tử phía bắc. Chúng liền thay đổi phương hướng, nhằm Tả Đăng Phong mà nổ súng. Bất đắc dĩ, Tả Đăng Phong chỉ còn cách ẩn nấp trong thùng xe. Thời điểm nguy cấp, phía bên phải thùng xe đã bị mở ra một lổ hổng dài, không hỏi cũng biết là do Thập Tam thấy Tả Đăng Phong bị vây trong buồng xe nên nó xé rách thùng xe ra.

Tả Đăng Phong thấy vậy, lập tức theo lổ hổng chui ra ngoài. Đám râu quai nón cũng phát hiện tình cảnh nguy hiểm của Tả Đăng Phong, liền hô lớn, gia tăng hỏa lực. Quỷ bất đắc dĩ phải quay súng để ứng chiến với bọn họ.

“Thập Tam, giết chúng đi.” Tả Đăng Phong sau khi thoát hiểm lập tức mang theo Thập Tam xông về phía đông và phía bắc của quỷ. Năm, sáu tên quỷ vẫn một mực canh giữ thôn dân mà không tham chiến. Mặc dù không tìm được đồ mình muốn, nhưng Tả Đăng Phong vẫn quyết định thực hiện lời hứa hẹn lúc trước, trợ giúp du kích Bát Lộ quân cứu thoát thôn dân.

Năm sáu tên quỷ tử kia đã biết có người trà trộn đi vào nên đạn đã lên nòng sẵn, vừa nhìn thấy Tả Đăng Phong lập tức giương súng bắn. Đạn trong đêm tối mang theo ánh lửa, từng đạo ánh sáng hồng vàng bên cạnh hiện lên khiến Tả Đăng Phong rất khẩn trương, nhanh chóng vọt tới gần, sáu quỷ tử, bị chết hai, bị thương một, một tên khác bị Thập Tam giết chết, Thập Tam chạy bằng bốn chân rất nhanh, quỷ rất khó đề phòng nó.

“Chạy nhanh, còn đứng đó làm gì!” Tả Đăng Phong trừ bỏ chướng ngại vật rồi hướng những thôn dân phía xa cao giọng kêu, kêu xong liền kẹp lấy tên lính bị thương đang tru tréo, nhắm hướng đông mà chạy. Hắn mang theo tên này để ép hỏi trước đó đã có ai tới nơi này chưa.

Đống lửa cuối cùng chiếu ánh sáng yếu ớt, không lan xa. Không lâu sau, Tả Đăng Phong đã biến mất trong màn đêm, còn những thôn dân kia rốt cuộc cũng như ong vỡ tổ, chạy tứ tán. Khiến Tả Đăng Phong không ngờ tới chính là sau khi hắn chạy đi, đội du kích cũng không rút lui. Tả Đăng Phong nhìn xuống đồng hồ, phát hiện thời gian chỉ mới qua mười phút.

“Thật là đồ bại não mà, tôi đã chạy, còn cần thiết phải đánh đến 20 phút sao?” Tả Đăng Phong vốn định mang theo tù binh rời đi, nhưng thấy tình cảnh này không thể làm gì khác hơn là quay lại báo cho đội du kích.

Đội du kích chết thảm trọng, rất nhiều người bị quỷ bắn chết, những người còn lại đang ương ngạnh chống cự, mặc dù đang chống cự, nhưng bọn họ nổ súng rất lưa thưa, hiển nhiên là đạn đã gần hết.

“Dân chúng đều đã chạy rồi, rút lui đi.” Tả Đăng Phong mở miệng hô lên

Nghe được âm thanh Tả Đăng Phong, râu quai nón mới ra lệnh rút lui, số người sống sót còn lại của đội du kích phần lớn đều bị thương, dù vậy bọn họ vẫn kiên trì mang đi những người trọng thương nặng, thấy tình cảnh này, Tả Đăng Phong nhanh chóng tiến đến trợ giúp, giúp bọn họ nâng lên một gã thương binh, vai trái khiêng thương binh, tay phải kẹp tên quỷ tử, cùng đội du kích hợp lại rút lui.



------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch