Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàn Bào

Chương 76: Kim giáp cương thi

Chương 76: Kim giáp cương thi





Tả Đăng Phong ở trong quán cơm, thuộc phía đông con đường, bọn Đằng Khi ở quán cơm chếch về phía nam con đường, cách Tả Đăng Phong hơn ba mươi mễ, Tả Đăng Phong vừa nhảy ra lập tức lăng không nhào tới chỗ Đằng Khi.

Tả Đăng Phong vì báo thù mà nóng nảy, chẳng những không thấy chung quanh Đằng Khi có rất nhiều quỷ tử, còn không thấy đèn xe Đằng Khi đang bật sáng choang. Hắn vừa xuất hiện lập tức lộ ra ngay, đồng thời tiếng hét của hắn đã khiến đám quỷ tử cảnh giác, nên vừa nhìn thấy thân ảnh hiện ra là lập tức giơ súng lên nhắm thẳng vào hắn.

Tả Đăng Phong vẫn không nhận ra vấn đề, xem hơn trăm ngọn súng trường thành không khí, nghiêng người giảm bớt lực cản của gió, cực tốc vọt tới. Cánh tay phải đưa ra sau điên cuồng tụ linh khí, chỉ đợi tới gần Đằng Khi là xuất ra một chiêu lấy mạng chó của tên kia.

Quân chính quy của quỷ tử có kỷ luật nghiêm khắc, trưởng quan chưa ra lệnh họ sẽ không nổ súng. Tả Đăng Phong còn cách Đằng Khi hơn năm trượng thì nghe Đằng Khi hô "ha,q,pou " nghĩa là ‘nổ súng’.

Tả Đăng Phong nghe thế giật mình bình tĩnh lại, hắn biết không nên tới gần Đằng Khi thêm nữa, lập tức xoay người vọt lên nóc nhà bên tay phải trốn ngay, đồng thời vung tay phóng Huyền Âm chân khí về phía Đằng Khi.

Huyền Âm chân khí phát ra khiến không khí chung quanh trở nên rét lạnh, khoảng cách càng gần Tả Đăng Phong thì luồng khí càng tập trung, uy lực càng lớn, khoảng cách càng xa thì luồng khí càng bị tán, uy lực càng nhỏ. Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong trong phạm vi ba trượng hoàn toàn đủ sức lấy mạng người, nhưng vượt qua ba trượng thì không chắc, nhưng bây giờ hắn cũng không kịp xem Đằng Khi có bị mất mạng hay không, vì hắn đã nhìn thấy đạn bay tới.

Tốc độ phản ứng nhanh hơn người thường gấp chín lần là có thể nhìn thấy rõ quỹ tích chuyển động của viên đạn, nhưng lại không đủ để làm ra động tác tránh né tương ứng, nói cách khác là nhìn thấy nhưng lại trốn không thoát, điều duy nhất Tả Đăng Phong có thể làm là di động thật nhanh, nhờ vận khí để né đạn.

Vận khí của Tả Đăng Phong không tốt cũng không xấu, vừa rơi xuống nóc nhà, một viên đạn đã bắn trúng tay phải. Vừa rơi xuống nóc nhà, Tả Đăng Phong lập tức lăn sang phía tây nằm úp xuống, kiểm tra cánh tay, thấy viên đạn đã xuyên qua áo bông, may mà không tổn thương đến xương cốt.

Ánh sáng đèn xe cũng không còn, vì chiếc xe của Đằng Khi đã nổ tung vì lạnh quá, nhưng đám quỷ tử vẫn không chút bối rối, vẫn tiếp tục nhắm về phía Tả Đăng bắn loạn xạ, ngăn cản hắn lại thò đầu ra.

Trong tiếng súng dày đặc, Tả Đăng Phong vẫn nghe rõ tiếng quỷ tử hô hoán, "Bảo vệ trưởng quan!", "Mau đưa đại tá vào xe!" . Như thế có lẽ Huyền Âm chân khí đã có hiệu quả, Đằng Khi chắc đã bị thương, nhưng có thể chết hay không thì không biết.

"Dừng bắn, cẩn thận đề phòng!" Tiếng Đằng Khi đột ngột vang lên, thanh âm hữu khí vô lực và run rẩy, là hậu quả do bị hàn khí nhập vào người.

Quỷ tử lập tức ngừng bắn, Tả Đăng Phong núp trong góc nhà không nhìn thấy rõ bọn chúng làm gì, nhưng cũng có thể đoán ra chúng vẫn đang chĩa thẳng súng về phía hắn.

Mục đích của Tả Đăng Phong là giết Đằng Khi chứ không phải đả thương hắn, không đạt được mục đích khiến Tả Đăng Phong cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn vẫn hiểu hôm nay không thể giết được Đằng Khi. Giận dữ buông ra mấy câu chửi thề, Tả Đăng Phong liền vọt về phía bắc lao đi, hắn cần phải trở về phòng, Ngọc Phật cần hắn bảo vệ.

Đi được một đoạn, Tả Đăng Phong nhìn thấy bên đường có một tảng đá khoảng hai thước vuông. Tả Đăng Phong liền vận Sinh Tử Quyết vác tảng đá lên vai khiêng về vị trí cũ lúc trước khi chạy đi.

"Đằng Khi, tao biết mày tới Trung Quốc để làm gì, từ bây giờ trở đi tao sẽ luôn đi theo ngươi, tìm cơ hội giết mày, mày đừng bao giờ mong tìm được đủ sáu thứ đó. " Tả Đăng Phong hét to, hắn muốn từ nay về sau, mỗi ngày Đằng Khi đều phải sống trong sợ hãi, ngoài ra hắn còn muốn dụ Đằng Khi lên tiếng để xác định vị trí của hắn.

Tả Đăng Phong hét xong, đối diện không trả lời tiếng nào, hiển nhiên là vì Đằng Khi kinh ngạc không hiểu saoTả Đăng Phong lại biết nhiệm vụ của hắn, cũng có thể là vì hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu, nên không nhớ ra nổi Tả Đăng Phong là ai.

Một lát sau, Đằng Khi cũng lên tiếng, nhưng không phải là đáp lại lời của Tả Đăng Phong, mà ra lệnh đi vào quán cơm.

Đằng Khi mới mở miệng, Tả Đăng Phong đã xác định được vị trí của hắn, lập tức rùn vai, ném tảng đá về phía đó. Tiếng kim loại nổ vang qua đi, Tả Đăng Phong nghe được Đằng Khi quát lên, thanh âm xen lẫn kinh hãi và phẫn nộ "ba,ga."

"Đồ chó, coi như mày mạng lớn!" Tả Đăng Phong giận dữ thóa mạ, xoay người vọt về hướng bắc chạy gấp, chạy hơn trăm trượng thì quay ngược trở lại xem, thấy tảng đá đã đập bẹp đầu xe hơi, Đằng Khi đang đứng cạnh tảng đá, tiếc là hồi nãy ném không chính xác, nếu ném xa thêm ba thước thì chắc chắn Đằng Khi đã chết rồi. Tiếc thì tiếc Tả Đăng Phong cũng không dám dừng lại, mà ẩn trong bóng tối chạy về phòng.

Ngọc Phật vẫn đang yên tĩnh nằm trên giường, Tả Đăng Phong thở phào yên tâm, nhưng rồi lại thấy sầu, nếu không đi sẽ bị quỷ tử bao vây, mà ôm Ngọc Phật chạy đi thì không sao, nhưng Tả Đăng Phong lại chẳng biết gì về pháp thuật của phái Thần Châu Phái, nếu lỡ dời cơ thể đi rồi, hồn phách Ngọc Phật trở về không tìm thấy thân thể thì không xong.

Tả Đăng Phong còn đang do dự, quỷ tử đã xông ào vào tiệm cơm, xộc thẳng lên lầu hai, Tả Đăng Phong đành phải chạy ra khỏi phòng, giết chết hai tên lên đầu tiên, rồi chạy xuống lầu một, phóng linh khí quăng bàn ghế chất thành đống chặn đường quỷ tử tiếp tục xông vào.

Những tên quỷ tử đã lọt vào được lập tức nổ súng. Quán cơm xung quanh đều là vách đất, nhưng vách rất thấp, chỉ cao vẻn vẹn ba thước, Tả Đăng Phong đành phải ngồi xổm dưới chân tường tránh đạn, đồng thời vận linh khí quét đồ đạc của quán cơm và xác quỷ tử chồng chất trước cửa, giảm tốc độ xông vào của quỷ tử.

Trong khi hắn đang ném đồ vô cùng cao hứng, thì đột nhiên phát hiện quỷ tử không xông vào nữa, mà theo tiếng quát giận dữ của Đằng Khi, từ bên ngoài ném vào một mớ quả cầu bốc khói. Thứ này Tả Đăng Phong từng nhìn thấy, biết chúng là lựu đạn, cũng biết chúng sẽ nổ mạnh, nên vội vàng lách mình vọt lên lầu hai, vừa vào cửa đã nghe thấy dưới lầu vang lên mấy tiếng nổ, trần phòng chấn động, bụi đất rơi xuống.

Nổ xong, quỷ tử lại hò hét xông vào quán cơm. Tả Đăng Phong gấp như như kiến bò trên chảo nóng, lại phải xông ra khỏi phòng ném bay mấy tên quỷ tử đã tới đầu thang, vận linh khí đạp một cái, chấn sập cả thang lầu và phần tiếp giáp của tầng hai, quỷ tử ngã nhào dúi dụi.

Đạp sập thang cũng không thể triệt để cản quỷ tử xông lên lầu hai, vì còn có một lối thang lên nữa. Quỷ tử lập tức chia hai đường, một đường nổ súng về phía phòng của Tả Đăng Phong, một đường khác dùng thang lầu phía đông leo lên.

Cửa sổ phòng làm bằng gỗ, đạn có thể bắn xuyên qua, Tả Đăng Phong đành phải lấy cái bàn phóng ngược lại chắn trước giường Ngọc Phật, phòng ngừa cô bị bắn trúng.

"Chuyện gì xảy ra vậy?” Tả Đăng Phong vừa chuyển cái bàn xong, thì một cô gái nhảy qua cửa sổ vào phòng.

"Cái gì thế?" Tả Đăng Phong cau mày nhìn cô gái này. Cô khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ đen, tóc dài xõa vai, sắc mặt tái nhợt, cao khoảng một mét bảy, hai bàn tay móng tay đen thui dài cả đến mấy tấc, tay phải xách một cái bao, toàn cơ thể không hề có sinh khí, nên Tả Đăng Phong biết đây không phải là người sống.

"Tôi là Thôi Kim Ngọc, tôi đã trở về." Cô gái vọt tới bên giường.

"Lần đầu tiên tôi đưa cơm cho người có món thịt kho tàu hay không?" Tả Đăng Phong cấp tốc lách mình chắn giữa cô gái và chiếc giường. Tuy giọng nói của cô giống hệt giọng Ngọc Phật, nhưng Tả Đăng Phong vẫn không yên tâm, vì Ngọc Phật vẫn còn nằm ở trên giường.

"Tất cả đều là điểm tâm, lấy đâu ra thịt, ngăn chúng lại trước, tranh thủ cho tôi chút thời gian." Cô gái lách qua Tả Đăng Phong tới cạnh giường, rút hai lá bùa màu vàng ra khỏi bàn tay Ngọc Phật, lá bùa vừa bị rút ra, cô gái lập tức đứng yên bất động, còn Ngọc Phật từ trên giường xoay người ngồi dậy, cởi nút áo.

"Người làm gì thế?" Tả Đăng Phong đánh nát cửa sổ, bắn ra một luồng Huyền Âm chân khí, đông cứng tên quỷ tử ngay bên ngoài.

"Cái nữ thi này là pháp khí của phái Thần Châu chúng ta." Ngọc Phật cởi áo ngoài ra, Tả Đăng Phong nhận ra khắp cả người cô đều có những miếng giáp óng ánh vàng, có lớn có nhỏ, sắp xếp không theo trật tự nào cả.

Hắn còn đang ngạc nhiên, Ngọc Phật đã nhanh tay gỡ hết những miếng giáp ra gắn lên nữ thi kia, động tác cực kỳ thành thạo, rõ là cô đã từng làm rất nhiều lần, những miếng giáp này bình thường được để trên người Ngọc Phật, làm giáp hộ thân, nhưng đến lúc cần có thể gỡ ra để lên nữ thi để thi triển pháp thuật. Hóa ra Ngọc Phật xuất hồn là để đi Nam Kinh mang cỗ nữ thi và bọc đồ này về.

"Thứ này làm được cái gì? Chúng ta chạy mau thôi!" Tả Đăng Phong vẫn luôn tay phóng Huyền Âm chân khí ra ngoài cự địch, ban ngày so đấu với cao thủ Thiếu Lâm tự hắn đã bị thương, bây giờ lại dùng linh khí nhiều, thương thế thêm nặng, linh khí đã bắt đầu không còn liên tục được nữa.

"Một tấm đại biểu ngũ hành, hai tấm xuất hiện âm linh, ba tấm tinh thông linh vật, bốn tấm thất khiếu hiển uy linh, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, nâng!" Ngọc Phật vừa tiếp tục mặc kim giáp cho nữ thi vừa niệm chú ngữ, cả hai động tác vừa cùng đồng thời chấm dứt, Ngọc Phật lại nằm xuống.

"Không phải nâng sao, sao lại nằm xuống?" Tả Đăng Phong vội vàng vọt đến cạnh Ngọc Phật.

"Cậu ở lại bảo vệ bản thể cho tôi, tôi ra ngoài giết chúng." Nữ thi mặc giáp vung vẩy tay chân, những miếng giáp đã bảo vệ tất cả các khớp xương và những nơi quan trọng.

"Đây là cái gì?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhìn nữ thi.

" Pháp khí trấn phái của phái Thần Châu ta, kim giáp cương thi." Ngọc Phật nói xong, nữ thi đã chạy ra khỏi cửa phòng...



------oOo------




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch