Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 174: Đóa hoa tái hiện (2)

Chương 174: Đóa hoa tái hiện (2)



- A! Dùng để biểu diễn vũ nhạc đúng không? Được, không thành vấn đề!

Nguyên soái sảng khoái đến mức khiến người ta kinh ngạc, ông phất tay, trực tiếp truyền lệnh xuống, một hồi sau 1 tên binh sĩ đã được điều đến.

- Hãy biểu diễn cho tốt, ta chờ xem người đấy! Nhất định phải thắng con trai Viên lão đầu!

Cuối cùng Nguyên soái đại nhân lại vỗ vỗ vai hắn, nói với vẻ mặt khích lệ.

"Cái gì con trai Viên lão đầu!" Giang Tinh Thần có chút chóng mặt, hoàn toàn không biết Nguyên soái nói cái gì. Sau đó nghe Định Bắc Hầu giải thích, mới hiểu: thì ra con trai của chủ quan Ngành quản lý quý tộc, ở ngay trong Ca vũ đoàn Thái Phượng, nhạc khí dao cầm kia cũng là hắn lấy được.

Sau đó, cả đám người Giang Tinh Thần cáo từ rời đi, khuôn mặt tươi cười của Nguyên soái lúc này mới trầm xuống, thấp giọng nói:

- Biểu diễn ca múa lần này, bên Giang Tinh Thần muốn thắng quả thực không lớn, hy vọng đứa nhỏ này đừng bởi vì quá ngạo khí, mà không chịu nổi Đả kích...

Buổi chiều cùng ngày, hội quán biểu diễn lớn nhất thành bắc tung ra tin tức: Người phát minh trống to, Ca vũ đoàn Tử Kinh ở Dự tuyển ca vũ tân xuân ngày đó, thu được đánh giá chưa từng ai có, sắp tới sẽ biểu diễn nhạc khúc Nam Nhi



Đương Tự Cường, mỗi ngày ba buổi!

Tin tức này vừa ra, rất nhiều người lúc này mới nhớ tới bài Nam Nhi Đương Tự Cường ở Dự tuyển ca vũ tân xuân trước đó.

- Ca vũ đoàn Tử Kinh, bọn họ thế nào cũng tới Đế đô biểu diễn? Lúc trước không phải rất nhiều người yêu cầu bọn họ diễn lại một buổi, bọn họ đều không diễn sao?

- Quên đi! Cái này còn phải hỏi, nhất định là thấy Ca vũ đoàn Thái Phượng hiện tại quá sôi động, bọn họ ngồi không yên đó mà!

- Đúng vậy! Nhưng tới giờ bọn họ mới diễn còn hữu dụng không? Nhìn xem nhạc khúc của Thái Phượng người ta, ta cũng không tin Tử Kinh có thể hay hơn bao nhiêu?

- Ngày mai đi xem một chút không phải là biết được sao, đó mà nói mò như vậy, ai biết là trình độ gì chứ? !

- Thật ra như vậy càng tốt, nếu không biểu diễn ca vũ tân xuân chẳng phải là quá bình thản chán ngắt nhạt phè hay sao? !

- Đi xem đi, đi mua vé...

Rất nhanh, ngoài hội quán biểu diễn ở thành bắc người xếp hàng mua vé đông nghịt. Quán trưởng tươi cười mừng rỡ đều không khép miệng lại. Có cạnh tranh như vậy bọn họ mới là người được lợi cuối cùng...

Qua ngày sau, từ sáng sớm Giang Tinh Thần và Uyển Nhu, Mạt Hồng Tiêm bọn họ, liền mang nhạc khí đi tới hội quán biểu diễn. Lúc tới nơi, 1 tên binh sĩ kia đã đến trước rồi.

Những binh sĩ lúc này đều vô cùng phấn khởi, đêm qua bọn họ mới biết, lúc Dự tuyển ca vũ ở Hồng Nguyên Thành, sáu tên binh lính bình thường của Quân đoàn thứ bảy đều nhặt được tiện nghi lớn, cũng nhờ vào một buổi diễn với Giang Tinh Thần.

Cơ hội như vậy, dĩ nhiên bọn họ phải nắm bắt cho thật tốt, biểu hiện tốt, nói không chừng mình cũng được hưởng lợi ích giống như sáu người lính kia.

Đi theo Giang Tinh Thần đi vào hậu trường, đổi xong trang phục, Giang Tinh Thần đứng trước đám binh sĩ, bình thản hỏi:

- Các vị chuẩn bị đón nhận hoan hô và vinh dự chưa?

Một câu nói, trăm tên binh sĩ lập tức hít thở ồ ồ, hai mắt đều phát sáng, cùng kêu lớn:

- Dạ!

Trăm người cùng rồng lên, thanh âm rung trời, nhưng lại từ phía sau truyền đến phía trước sân khấu.

Trong hội trường vốn hơn hai ngàn người đang hưng phấn bừng bừng bàn tán, tiếng rống to này vừa truyền ra, lập tức trở nên yên lặng như tờ, ánh mắt tất cả đều chăm chú nhìn trên sân khấu.

- Đi!

Giang Tinh Thần phất tay nói, rồi cùng Uyển Nhu dẫn đầu, mang theo trăm tên binh sĩ lên sân khấu.

"Thùng thùng thùng... Cộc cộc cộc cộc... Thùng thùng thùng... " Tiết tấu cực mạnh của khúc nhạc dạo vang lên, tấm màn bố chậm rãi kéo ra, ở giữa là Giang Tinh Thần và Uyển nhu, hai bên là binh sĩ tản ra.

Người xem tại đây đều chưa được nghe qua nhạc khúc Nam Nhi Đương Tự Cường này, khi tiết tấu Tướng Quân Lệnh vừa vang lên, lập tức liền hấp dẫn bọn họ.

Mà Giang Tinh Thần lên tiếng câu đầu tiên lại kinh diễm, lại làm cho âm điệu ca khúc mạnh mẽ leo thang, mà thanh âm cao vút lại không lanh lảnh, âm giọng tốt dường như muốn xuyên thấu trần nhà bên trên, mọi người nghe vào tai đều nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Kế tiếp, theo ca khúc tiến hành, giọng ca của Giang Tinh Thần càng ngày càng cao, dường như sóng biển ập vào màng tại mọi người.

Mà một trăm tên binh sĩ kia, cũng biểu diễn vô cùng xuất chúng, khí thế chiêu thức bàng bạc, động tác dứt khoát có lực, đều nhịp, dường như trăm người hóa thành một người, lực lượng mỹ cảm của hơn trăm người chỉnh tề biểu diễn, đánh vào thị giác của mọi người.

Hơn nữa bọn họ còn thét lớn phối hợp với Giang Tinh Thần những lúc ca từ gián đoạn, cùng chung sức với tiếng ca hợp thành thịnh yến của thính giác.

Hiện trường người xem cảm thụ nghe nhìn hưởng thụ mãnh liệt nhưng lại không có ai chú ý, cả bài nhạc khúc trừ trống to, hoàn toàn không có bất kỳ nhạc đệm của nhạc khí nào khác.

Mà trong khúc nhạc dạo, Uyển Nhu một thân như ngọn lửa lần này không phải gõ hai mặt trống to, mà một lần một mình không chế bốn mặt trống to.

Trải qua mở rộng lâu dài, người xem đã có hơi miễn dịch với tiết tấu của tiếng trống, vậy mà lại bị tiết tấu vận luật mãnh liệt kia lần nữa kích động, cùng chung sức vỗ tay phối hợp với tiết vỗ...

Một câu cuối cùng hát xong, tiếng trống im bặt, người xem bùng phát tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô kéo dài không dứt.

Chính thể buổi diễn khán giả cảm thấy, trừ ca từ thúc dục lòng người hướng lên, chính là bốn chữ vui vẻ đầm đìa, vui sướng dường như toát ra mồ hôi cả người vậy.

Mà một số người hiểu biết về âm nhạc, phát hiện Giang Tinh Thần không có dùng nhạc đệm, tất cả đều cảm thán:

- Đối thủ của Thái Phượng, rốt cục xuất hiện rồi!













trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch