Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tân Phong Lãnh Địa

Chương 83: Được sắc phong (1)

Chương 83: Được sắc phong (1)



Tiếng vỗ tay như bài sơn đảo hải kéo dài bao lâu không ai rõ, đây chính là sự ủng hộ cùng chấp nhận lớn nhất mà mọi người từ tận đáy lòng trao tặng.

Trên đài, Uyển Nhu kích động đến rơi nước mắt, hết thảy nỗ lực lúc trước hôm nay rốt cục cũng được đền đáp, nếu không có sẵn bản lĩnh được đúc kết nên từ quá trình luyện tập lâu dài trước đó, trong vòng hai ngày nàng tuyệt đối không thể nắm chắc múa được màn trống ngắn ngủi kia một cách thuần thục như vậy.

Dĩ nhiên, người nàng cần phải cảm kích nhất chính là Giang Tinh Thần, hắn là người chắp cánh cho ước mơ của nàng bắt đầu bay lên.

Nhìn dưới đài đang không ngừng ngưỡng mộ, Uyển Nhu khó có thể kiềm chế được nữa, chợt xoay người ôm lấy Giang Tinh Thần, tay phải vỗ vỗ mạnh sau lưng hắn.

Lần này, tiếng vỗ tay dưới đài càng thêm nhiệt liệt, thậm chí còn truyền ra vài tiếng hú kỳ quái.

- Ách!

Giang Tinh Thần hơi sững sờ, rồi hai tay cũng khẽ ôm lấy bả vai Uyển Nhu, vỗ vỗ. Ý nghĩa của cái ôm này, toàn trường đều hiểu được, nếu không biết xử lý, có lẽ sẽ có chút rụt rè.

Nhưng hắn thì khác, hai cánh tay của hắn nhìn như đang ôm, nhưng thân người cũng không tiếp xúc với cơ thể Uyển Nhu, cũng không có tâm trạng để cảm thụ điều gì. Ánh mắt của hắn đã sớm hướng xuống dưới đài, quả nhiên liền thấy Mạt Hồng Tiêm đang nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn giết người nhìn mình.

Mà lúc này, Mị Nhi cũng trề cái miệng nhỏ nhắn ra, trên mặt tỏ ra không chút hài lòng. Chẳng biết tại sao, cho dù biết rõ Uyển Nhu tỷ chỉ vì quá cao hứng không thể kiềm chế được mời làm vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn không thoải mái.

Nhưng cũng may hai người chi tiếp xúc một chút liền tách ra, đồng thời xoay người cúi đầu cảm tạ mọi người dưới dài. Tâm trạng Mị Nhi cũng nhanh chóng được thay thế bằng vui sướng và hưng phấn.

Sáu tên lính trên đài, cũng theo sau Giang Tinh Thần cúi đầu cảm tạ với mọi người dưới dài. Loại tâm trạng cực độ vui sướng, từ vẻ mặt đỏ bừng của bọn họ liền có thể nhìn ra.

Mấy người bọn họ vốn ôm tâm lý làm liều lên đài, không hề nghĩ rằng lại được ủng hộ tới mức này, đặc biệt, khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của từng tân binh lính dưới đài cùng với cái gật đầu khen ngợi của mấy đại quân đoàn trưởng, bọn họ cảm thấy như được phơi nắng ấm trong mùa đông vậy, vui sướng không nói nên lời.

Thậm chí lúc này bọn họ đã nghĩ tới, sau màn diễn xuất này, bọn họ về tới quân doanh sẽ được hâm mộ và ca tụng như thế nào.

Cuối cùng, mấy vị giám khảo Học Viện Đế Quốc đi lên sân khấu, đưa tay ra hiệu phía dưới im lặng, lúc này mới hoàn toàn áp chế tiếng vỗ tay xuống.

Cảm khái mất một lúc lâu, một vị giám khảo lớn tuổi nhất mới mở miệng nói:

- Chúng ta không thể đưa ra bình phẩm cho khúc “Nam Nhi Đương Tự Cường” này được…

- A?

Toàn trường đều trở nên sửng sốt, nhạc khúc này rõ ràng vô cùng hay mà, sao lại không thể bình phẩm chứ?

- Chẳng lẽ có điều gì mờ ám bên trong?

Không ít người trong sân, đặc biệt là những binh lính kia lập tức tỏ ra bất mãn. Nhạc khúc này đã nhận được sự tán đồng trong lòng của họ, tựa như đồ vật được bọn họ yêu thích nhất vậy, người khác chỉ có thể chia sẻ cùng chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thể bị mai một và bôi nhọ.

Tuy nhiên, không đợi sự bất mãn của bọn họ phát triển thành tức giận, vị giám khảo kia liền nói tiếp:

- Bởi vì nhạc khúc này có thể nói là chưa từng có, chúng ta cảm thấy, một lời bình phẩm thật tốt cũng không xứng với sự xuất sắc và tầm ảnh hưởng của nó... Nhưng có thể khẳng định, nhạc khúc này chắc chắn sẽ tham gia biểu diễn ca múa mừng tân xuân tại Đế đô!

- “Má nó! Ngươi nói thẳng ra nhạc khúc này đã chiến thắng không phải xong rồi sao, sao còn phải nói “không thể bình phẩm” làm gì, cố ý đùa giỡn chúng ta sao... ”

Vô số người xem thầm phỉ nhổ.

Trên đài, Giang Tinh Thần và Uyển Nhu lúc này cũng đang thầm mắng:

- "Lão già kia, có lời gì ngươi không thể nói một mạch cho xong, phải chờ người ta phỉ nhổ mới được sao!"

Vị giám khảo vừa nói ra câu kia lúc này đã vô cùng sợ hãi. Nếu nhạc khúc này thật sự không được chọn, loại cảm giác hụt hẫng từ trên mây rớt xuống đáy cốc kia, có lẽ Uyển Nhu sẽ không chịu nổi.

Ngay cả Định Bắc Hầu, còn có Đường Sơ Tuyết dưới đài, đều có một loại kích động muốn xông lên đấm cho lão già một phát ngã xuống, lại đạp cho mấy đạp nữa vậy.

Vị giám khảo này chợt rùng mình một cái, nghi hoặc nhìn xung quanh một chút:

- Lạ thật, sao đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng vậy kìa!

Lắc lắc đầu khó hiểu, vị giám khảo này lại lần nữa lên tiếng:

- Màn diễn xuất này có hình thức và nhạc cụ hoàn toàn mới, đối với sự phát triển của vũ nhạc có ý nghĩa trọng đại, chúng ta sẽ bẩm báo lên đế quốc, thỉnh cầu ghi nhận công lao cho ca vũ đoàn Tử Kinh!

- ..

Toàn trường đều ồ lên xôn xao, bất kể quý tộc hay bình dân đều biết công lao và cống hiến có ý nghĩa như thế nào, ánh mắt nhìn lên đài càng thêm cuồng nhiệt. Nhạc khúc vừa rồi như đang vang vọng bên tai, chủ đề cổ vũ người ta phấn đấu vươn lên kia, từ những gì người biểu diễn nhận được chính là minh chứng tốt nhất, điều này khiến cho ý chí phấn đấu trong lòng mọi người lần nữa được kích phát.

- Thấy được không? Nam nhân luyện tập ca múa cũng có tương lai! Chỉ cần cố gắng, sau này nhất định cũng có thể trở thành quý tộc!

Vô số bình dân đều thấp giọng nói với con nhỏ bên cạnh.

- Nhìn kỹ đi, lấy đó mà làm tấm gương để noi theo! Quý tộc cũng đang sâu sắc dạy bảo con cái.

- Ngươi có phát hiện ra không, người nam nhân kia thật là đẹp trai..

Hai mắt một nữ tử quý tộc sáng lên long lanh.

Ở hàng đầu, Định Bắc Hầu lộ ra nụ cười vui mừng, có thể tưởng tượng được, sau màn diễn xuất này, cấp bậc quý tộc của Uyển Nhu sẽ được tăng lên, đây đúng là kết quả mà nàng mong muốn, rốt cục cũng đã được như nguyện.

Mạt Hồng Tiêm, Nhị ca, lão Tứ, Triệu Đan Thanh, Tôn Tam Cường thì đang nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, trong đầu đều đang hiện lên ý nghĩ:

- "Còn có tiểu tử kia nữa, sao không thấy gì vậy... ”.

Cái tên liên tiếp phát minh ra bí phương làm món ăn ngon, phương pháp xử lý miệng vết thương hoàn toàn mới, chỉ khâu có thể được cơ thể trực tiếp hấp thu, bàn chải đánh răng, hiện tại lại phát minh ra trống to – loại nhạc cụ mới, còn sáng tác ra nhạc khúc phá vỡ quan niệm truyền thống.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch