Tiêu Dật cười nhẹ, lôi trong ba lô ra mấy chai nước suối với mấy cây xúc xích rồi nói: "Ngoài hành lang không có quá nhiều zombie đâu. May mắn là tôi thoát được, kiếm được kha khá nước với đồ ăn rồi. Mở cửa đi, tôi không sao cả."
Sau khi xác nhận thêm lần nữa, Đỗ Chí Minh mới từ từ mở cửa cho Tiêu Dật vào.
"Tuyệt vời! Tiêu Dật, cậu còn sống, mừng quá!" Đường Ninh Ninh là người đầu tiên chạy đến chỗ Tiêu Dật, đôi mắt to tròn đã đỏ hoe.
Tiêu Dật cảm nhận được sự yếu ớt và cả nỗi đau khổ trong giọng nói của cô.
Nhìn Đường Ninh Ninh, Tiêu Dật thấy cô gầy hẳn đi, đôi môi cũng khô nứt vì khát lâu ngày.
"Cảm ơn." Tiêu Dật bình thản nói rồi đưa chai nước suối và hai cây xúc xích cho Đường Ninh Ninh.
Những người khác đều nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn với nước uống trong tay Đường Ninh Ninh bằng ánh mắt thèm thuồng, như muốn xông lên giật lấy ngay lập tức.
Đường Ninh Ninh hơi sững người, cảm kích cúi đầu về phía Tiêu Dật rồi khó khăn lắm mới mở được nắp chai nước suối, ừng ực uống.
"Không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ, vậy mà sống sót trở về được. Mau lôi hết đồ ăn với nước của mày ra đây!" Trần Côn vênh váo ra lệnh, nở nụ cười khẩy nói.
Hắn ta đang cầm một cây gậy gỗ trên tay, chắc là lấy từ cán chổi ra.
Cái tư thế cầm gậy trông có vẻ ngầu đấy, nhưng thì cái gậy đó trong mắt Tiêu Dật chẳng khác nào trò hề.
Còn đám lâu la vẫn luôn nịnh bợ Trần Côn thì đứa nào đứa nấy cầm đủ loại vũ khí dị hợm, trừng mắt nhìn Tiêu Dật như hổ đói rình mồi.
Nào là lao tự chế, chổi, ghế đẩu, dây thừng, thậm chí có một nữ sinh còn cầm hẳn súng hiệu lệnh.
Tiêu Dật không khỏi khẩy môi cười lạnh trong lòng, mấy thứ này mà đòi đối phó với lũ zombie không biết đau đớn thì chẳng khác nào trò hề.
"Tiêu Dật, cậu làm tốt lắm! Lần này cậu lập công lớn rồi đấy, mau đem hết đồ ăn ra đây cho tôi! Để tiết kiệm, chúng ta đã nhịn đói hai ngày rồi đấy!" Đỗ Chí Minh vỗ vai Tiêu Dật, ra vẻ bề trên nói.
Nhịn đói hai ngày rồi á?
Hừ!
Chuyện Đường Ninh Ninh với mấy người kia nhịn đói hai ngày thì còn tin được, chứ nhìn cái vẻ ngoài của Đỗ Chí Minh thì rõ ràng là sống rất sung sướng.
Tiêu Dật chẳng thèm để ý đến Đỗ Chí Minh với Trần Côn, mà đảo mắt tìm kiếm Trương Hoa, cái người từng lên tiếng bênh vực cậu khi cậu bị mọi người đuổi ra ngoài ấy.
"Trương Hoa đâu?" Tiêu Dật lạnh lùng hỏi.
Trương Hoa, cái tên thanh niên vạm vỡ kia, Tiêu Dật tìm mãi không thấy anh ta trong đám đông.
"Trương Hoa á? Hừ! Thằng vô dụng ấy hả, ăn nhiều mà chả có tí bản lĩnh nào. Sau khi mày đi thì hôm sau nó bị mọi người cử đi kiếm ăn rồi, nhưng chắc nó không có may mắn như mày đâu." Trần Côn nở nụ cười khẩy, có vẻ nóng lòng nói: "Mau lôi hết đồ ăn với nước mày kiếm được ra đây! Giờ lương thực với nước uống trong kho đều do tao với Đỗ lão sư phân phát!"
Tiêu Dật quay đầu, nhìn Trần Côn bằng ánh mắt lạnh băng, khẩy môi cười nói: "Dựa vào cái gì?"
Trần Côn hơi sững lại, vẻ mặt đầy vẻ khó tin, ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Mày đang nói chuyện với tao đấy hả? Mày dám hỏi tao dựa vào cái gì?"
Trần Côn đột nhiên phá ra cười lớn: "Dựa vào chú tao là tướng quân của quân khu Giang Thành! Giờ khắp nơi đều là zombie, thằng nào cứu được chúng mày chỉ có quân đội thôi! Đợi khi nào người của chú tao rảnh tay, nhất định sẽ đến trường cứu tao! Đến lúc đó, sống chết của lũ chúng mày đều nằm trong tay tao! Mày nghĩ tao dựa vào cái gì hả?! Muốn sống sót thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tao, không thì cút mẹ mày khỏi đây!"
"Đúng thế đúng thế! Giờ là mạt thế rồi, chỉ có quân đội mới có khả năng xây dựng khu an toàn thôi. Chỉ cần chờ quân đội với chính quyền thành phố xây dựng được khu an toàn, chú của Trần thiếu nhất định sẽ đến cứu Trần thiếu, đợi chúng ta cầm cự được đến khi quân đội đến cứu thì chúng ta sẽ an toàn thôi!" Một tên đàn em của Trần Côn vội hùa theo.
"Ồ? Thật hả? Mạt thế đã bắt đầu hơn hai tháng rồi, sao chú của Trần Côn vẫn chưa thấy đến? Mấy người chắc chắn chú của Trần Côn còn sống không?" Tiêu Dật thong thả mở một lon Red Bull, nhếch mép cười khẩy nói: "Cho dù chú của Trần Côn còn sống đi chăng nữa, thì mấy người có chắc chắn ông ấy sẽ đến cứu hắn không? Mấy người nghĩ mình có cầm cự được đến lúc đó không?"
Lời nói của Tiêu Dật khiến mọi người xung quanh rơi vào trầm tư.
Thức ăn trong kho nhiều nhất cũng chỉ đủ cho bọn họ dùng được hai ba ngày nữa, nhưng đáng lo hơn là nước uống trong kho đã gần cạn kiệt rồi!
Mà tất cả những thứ này giờ đều nằm trong tay Trần Côn với Đỗ Chí Minh, xem ra hai người đó chẳng có ý định chia sẻ cho ai cả!
Hơn hai tháng trôi qua rồi mà quân đội vẫn bặt vô âm tín, thậm chí đến cả tiếng súng chiến đấu họ cũng chưa từng nghe thấy lấy một lần.
Ai nấy không khỏi bắt đầu nghi ngờ, những gì Trần Côn nói, rốt cuộc có đúng là sự thật hay không?
Trần Côn cũng cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ từ xung quanh, tức giận gào lên với Tiêu Dật: "Mẹ mày bớt xàm ngôn đi! Mau lôi hết đồ ăn với nước trong ba lô của mày ra đây!"
Trần Côn vung vẩy cây gậy gỗ trên tay, đe dọa nhìn Tiêu Dật nói: "Mọi người tin tao đi, chỉ cần chúng ta cướp được đồ ăn của thằng Tiêu Dật, nhất định chúng ta sẽ cầm cự được đến khi chú tao phái người đến cứu chúng ta!"