Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 20: Thẻ ơn trời của Ngô Minh

Chương 20: Thẻ ơn trời của Ngô Minh


Danh tính tám người đã chết nhanh chóng được tìm ra. Đây là một nhóm thế lực tà ác chiếm cứ ở đây, Vương Tiểu Quân là kẻ cầm đầu, cũng đã chết.

Trong một khách sạn cách tiểu khu khoảng hai cây số, đây là sở chỉ huy quân sự tạm thời, chịu trách nhiệm bảo vệ khu vực an toàn này.

Đoạn Quốc Nghị chấp tay sau lưng đi tới đi lui, ở bên cạnh là đại đội trưởng phụ trách tìm kiếm đang đứng như trời trồng, bất động thanh sắc, còn phía sau đại đội trưởng Vương Lực đứng một bên vẻ mặt thận trọng. Cũng không trách anh ta khẩn trương, hiện nay quân đội đang mạnh tay kiểm soát mọi thứ, những quan viên chỉ biết nghịch chữ và mồm mép giờ cũng vô dụng. Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, dù lớn hay nhỏ, kể cả những kẻ nắm quyền sinh sát trong tay giờ cũng phụ thuộc vào mệnh lệnh quân đội.

Vương Lực cũng là một cảnh sát có tài sau khi xuất ngũ trở về, có lẽ vì đã trãi qua quân ngũ nên cũng nhận được nhiều sự quan tâm, nếu không sẽ không được quân đội sử dụng lại và chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự công cộng trong một tiểu khu.

Hơn mười phút trước, anh và đại đội trưởng đã báo cáo tình hình cho người chỉ huy phía trước tên là Đoạn Quốc Nghị, người sau cũng không lập tức bày tỏ quan điểm của mình, mà là đang suy nghĩ điều gì đó.

Đương nhiên, Vương Lập cũng đang suy đoán Đoạn đoàn trưởng, người hiện đang nắm giữ quyền lực, sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Mặc dù người kia đã làm một việc tốt bài trừ thế lực tà ác của Vương Tiểu Quân, nhưng việc người kia giữ súng không thể dung thứ được. Vương Lực cũng đã nghe nói một chút tình hình bên ngoài vô cùng nguy hiểm, trận mưa thiên thạch quy mô lớn trước đó hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của Vũ Thành, hơn nữa xuất hiện những quái vật đáng sợ hơn. Quân đội trước đó đã phái quân đến Vũ Thành, có bốn sư binh đoàn, nhưng hơn một nửa trong số đó đã bị hy sinh trong những ngày qua, và trận mưa thiên thạch đã khiến phần lớn khu đô thị Vũ Thành sụp đổ, chỉ còn lại bốn khu vực an toàn.

Hiện tại quân đội ở Vũ Thành đều đang trấn thủ bốn khu vực an toàn này, bên ngoài khu vực an toàn có hàng triệu trùng nhân và quái vật đáng sợ khác. Tình hình hiện tại có thể nói là vô cùng khắc nghiệt. Có hơn một phần ba dân số Vũ Thành đang tị nạn, có thể nói khu vực an toàn đã quá đông, trong trường hợp này cho dù là một sư đoàn đầy đủ muốn duy trì trật tự cũng chỉ đơn giản là viển vông, huống chi bọn họ đã hao tổn một nửa binh lực. Để duy trì sự kiểm soát tuyệt đối của khu vực an toàn và không gây ra bất kỳ rắc rối nào, quân đội phải sử dụng thiết quân luật, gọi là thời buổi hỗn loạn phải dùng bàn tay sắt, Vương Lực đoán chừng Đoạn đoàn trưởng nhất định sẽ hạ lệnh phái người đi bắt. Phái người ở toàn bộ khu vực an toàn bắt hung thủ, thứ nhất có thể loại trừ nguy hiểm tiềm ẩn, mặt khác có thể giết gà dọa khỉ.

Đoạn Quốc Nghị lúc này đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì đó đột nhiên nói với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng Trương, anh có nhớ mệnh lệnh mới do sư đoàn ban hành ngày hôm qua không?”

Đại đội trưởng Trương sắc mặt cổ quái, nhưng như cũ lập tức nghiêm nói: “Nhớ rõ!”

“Vậy anh cảm thấy người này như thế nào, liệu anh ta có phải là loại người có tiềm năng được đề cập trong công văn không? ” Đoạn Quốc Nghị tiếp tục hỏi.

"Theo thông tin mà chúng tôi có được hiện tại thì có tới 80 phần trăm khả năng là chính xác, người bình thường không thể lấy được răng bọ, Vương cảnh sát cũng cho biết ở gần đó đã có nhân chứng nhìn thấy người nào đó một mình giết chết một con trùng nhân từ trong cống. Nếu cả hai đều cùng là một người, kết hợp với khả năng lần này của người kia giết tám người một mình, khả năng quả thực rất cao! ”

Đại đội trưởng Trương suy nghĩ một chút rồi mới nói với giọng điệu khẳng định.

Đoạn Quốc Nghị lúc này mới gật đầu, đứng yên nói:

“Được rồi, Trương đại đội trưởng, đã là như vậy, phát lệnh sư đoàn tìm người đi!”

“Rõ!”

Đại đội trưởng Trương chào rồi rời đi, ngay từ đầu Vương Lực đã bối rối chỉ có thể nghe theo rời đi, anh ta vừa nghe rõ Đoạn đoàn trưởng nói phải "tìm" người, chứ không phải "bắt" người.

Phải biết hai chữ này là chính là chênh lệch như trời với đất, nhưng đại đội trưởng Trương có vẻ không muốn nói thêm, cho nên Vương Lập chỉ có thể tràn đầy nghi ngờ đi theo.

...

Hiện tại có bốn khu vực an toàn ở Vũ Thành, và trong mỗi khu vực an toàn, một lượng lớn người tị nạn đã đổ vào đó, nhiều thì trăm vạn người, mà ít thì cũng năm-sáu vạn người chen chúc.

Lúc này đây mới thực sự là tấc đất, tấc vàng. Những người sở hữu nhà trong vùng an toàn ngay lập tức nhân đôi giá trị của họ, trong khi hầu hết mọi người chỉ có thể sống trong những nơi trú ẩn tạm thời do quân đội xây dựng, và một số người có thể chỉ ngủ trên đường phố, hàng quán ven đường từ lâu đã bị phá bỏ trở thành nơi ở tạm bợ.

Khu vực để ở còn có thể xoay xở được, nhưng lương thực thì không còn nhiều để ăn nữa, lương thực tiêu thụ hàng ngày của rất nhiều người chỉ đơn giản là một con số kinh hoàng. Ngay từ đầu đại bộ phận mọi người đều tùy thân mang theo một ít đồ ăn, có thể duy trì một đoạn thời gian, nhưng thời gian trôi qua lâu dần sẽ gặp khủng hoảng lương thực.

Chỉ một giờ trước, quân đội đã phát lệnh yêu cầu tất cả cư dân trong khu vực an toàn giao nộp lương thực dự trữ trong nhà, đồng thời điều động binh lính vũ trang để đảm bảo mệnh lệnh này.

Thế là khắp nơi đều có tiếng khóc lóc, mắng nhiếc, không ai chịu giao lương thực của mình, nhưng khi những người lính mặt lạnh giương súng lên bắn thì không ai dám ngăn cản.

Bên cạnh cuộc khủng hoảng lương thực đã bắt đầu nổi lên, bốn khu vực an toàn như hòn đảo này vẫn có nguy cơ bị quái vật luân hãm bất cứ lúc nào, có thể nói từ giới quân sự đến công dân bình thường đều sinh sống với nỗi sợ hãi mỗi ngày.

Ngô Minh không quan tâm lắm đến chuyện này, anh biết ít nhất hai tháng nữa khu vực an toàn sẽ không bị hạ, mặc dù không có nhiều thức ăn trong tay, nhưng không khó để kiên trì đến lúc đó.

Vì lệnh trưng thu lương thực của quân đội, đồng tiền cứng trong vùng an toàn nay đã bị biến thành lương thực. Đây có thể coi là một sự giúp đỡ gián tiếp cho Ngô Minh, vì giá trị lương thực tăng vọt nên anh gần như không tốn nhiều công sức thuê phòng của một tiểu khu khác với một ít bánh mì, nước uống và muối.

Ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, chủ nhân là một cặp vợ chồng già, họ quây quần trong phòng ngủ lớn nhất trong nhà, còn hai phòng ngủ còn lại cho Ngô Minh và Lý Hạ thuê. Ngô Minh chỉ phải trả số tiền đó mỗi ngày bằng hai ổ bánh mì và hai chai nước trên cái bàn cũ.

Bây giờ, trong khu an toàn không có điện, không có nước, không có gas, dù có gạo và mì trắng cũng khó làm đồ ăn được, còn không thật dụng bằng mấy đồ hộp và bánh mì.

Sau khi đóng cửa lại, Ngô Minh nhìn căn phòng khá ngăn nắp, lúc trước anh và Lý Hạ đi theo một đám người tị nạn xung quanh tìm chỗ ở, bây giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.

Nằm ở trên giường một lát, Ngô Minh trằn trọc trở mình cũng không ngủ được, không phải vì lo lắng bị quân đội truy lùng, mà là vì mấy ngày qua anh đã trải qua quá nhiều chuyện, cần có một khoảng thời gian để nhìn nhận lại mọi việc.

Vì không thể ngủ được, Ngô Minh chỉ đơn giản là đứng dậy và lấy ra tất cả các thẻ hiện tại của mình.

Đầu tiên là ‘Mộ địa cự ma cu li’, đây có thể nói là một lá bài có giá trị cao mà Ngô Minh có được, dù là sinh vật chiến đấu chủ lực hay cung cấp sức mạnh cho bản thân thì đều là một lựa chọn tốt.

Tiếp theo là "bánh mì ngon" và "nước uống", những thứ cần thiết cho sự sống còn, tầm quan trọng của nó là điều hiển nhiên.

Ngoài ba thẻ này, Ngô Minh còn có một thẻ.

Lá bài cuối cùng này là "Thẻ ơn trời" mà Ngô Minh nhận được khi thức tỉnh. Bất kỳ người nào khi thức tỉnh cũng sẽ nhận được "Thẻ ơn trời" như vậy. Đương nhiên, việc nhận được lá bài nào phụ thuộc vào vận may. Ở kiếp trước, Ngô Minh chỉ thức tỉnh sau thảm họa tám tháng, ‘Thẻ ơn trời’ mà anh lấy được chỉ là thẻ trang bị, ‘Thẻ bì giáp tê giác dị hóa’, không tốt nhưng cũng không tệ.

Và lần này Ngô Minh nhận được ‘Thẻ ơn trời’ này làm Ngô Minh thập phần phấn khích.

"Thương gia lang thang, Thẻ giao dịch cấp 1, Yêu cầu kích hoạt: Không có. Khi thực hiện một thỏa thuận nào đó với một thương gia lang thang, bạn cần phải để ý về việc liệu mình có đủ khả năng chi trả hay không. Ngoài ra, hãy nhớ rằng thẻ này chỉ có thể được sử dụng một lần và nó chỉ có thể được sử dụng trong vòng mười ngày! ”

Không nghi ngờ gì nữa, ngay cả Ngô Minh tái sinh cũng lần đầu tiên nhìn thấy loại thẻ này.

Họa tiết trên tấm thẻ là một anh chàng đeo mặt nạ chú hề vô cùng ngộ nghĩnh, tay xách một chiếc túi vải rất lớn, rõ ràng là trong đó phải đựng rất nhiều thứ, nếu không nhìn mặt nạ thì quả thực giống như một gã bán hàng rong.

Tuy rằng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một tấm thẻ như vậy, nhưng không có nghĩa là Ngô Minh không có nghe nói qua. Ở kiếp trước, Ngô Minh quả thật đã từng nghe nói đến loại thẻ bài này, nhưng bởi vì nó quá hiếm nên nhiều người cho rằng đó chỉ là lời đồn đại. Như đã viết trên thẻ, việc kích hoạt thẻ này không yêu cầu bất kỳ chi phí nào, điểm quan trọng là thức tỉnh giả có thể kích hoạt thẻ, triệu hồi "thương nhân lang thang", sau đó mua "hàng hóa" từ thương nhân lang thang.

Nếu ngươi không đủ tiền mua bất cứ thứ gì, ngươi sẽ lãng phí chiếc thẻ này một cách vô ích.

Đối phương bán loại hàng gì? Điều này không biết, nhưng ngay cả như vậy, Ngô Minh cũng vô cùng phấn khích, anh dập tắt ý định kích hoạt thẻ bây giờ, đang suy nghĩ làm thế nào để tối đa hóa lợi ích.

Cũng giống như việc mua một chiếc ô tô, nếu ngươi có tiền thì có thể mua một chiếc ô tô hạng sang cao cấp, nhưng nếu không có tiền thì ngươi chỉ có thể mua một chiếc xe tay ga chạy điện thân thiện với môi trường. Các doanh nhân lang thang bán hàng đều là thứ tốt, tất cả những gì Ngô Minh cần phải làm là "tích cóp tiền".








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch