Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh (1)

Chương 1: Ăn mày hỏi mệnh (1)



Thành Thượng Vân năm nay tuyết đặc biệt tới sớm, cũng đặc biệt lớn.

Đám dân chúng còn chưa kịp khôi phục một chút từ sau nạn hạn hán trước kia, lại gặp phải tuyết tai hiếm có. tuyết tai: thiên tai do tuyết rơi

Lương thực triều đình cứu nạn thiên tai, tầng tầng trao quyền cho cấp dưới, phàm là người quản lý, đương nhiên đều kiếm được chút chỗ tốt, cuối cùng rơi vào trong tay dân chúng chỉ còn lại có tí tẹo cám.

Từ khi vị hoàng đế kia đăng cơ đến nay, tình cảnh triều Đại Chu đã năm sau không bằng năm trước, trên phố thịnh truyền cái này là nghiệp báo vị hoàng đế kia giết cha đăng cơ.

Nhưng Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, hoàng đế lão nhân làm chuyện sai lầm, vì sao dân chúng phải gánh chịu nghiệp báo này.

Chỉ có điều so sánh với những thứ này, hắn càng quan tâm hơn làm thế nào để sống qua đêm lạnh trước mặt cùng ứng phó với trong bụng mình liên tục truyền đến phô thiên cái địa cảm giác đói khát như thế nào.

"Khục khục khục!"

Lúc này bên cạnh truyền đến một hồi tiếng ho khan kịch liệt, lôi kéo Từ Hàn từ bên trong suy nghĩ của mình trở về thực tế.

Hắn có chút lo lắng quay đầu nhìn vị lão nhân hình dáng tiều tụy, quần áo tả tơi bên cạnh mình.

Lão nhân họ Từ, tên là Từ Khiêm Duệ.

Tên này đương nhiên là cái tên rất hay, dựa vào chính lão nói, lão cũng sinh ra trong gia đình giàu có, lúc còn trẻ đọc qua chút sách, lại chưa kịp thi cử cái công danh, cha mẹ chết ngoài ý muốn. Không còn quản thúc, của cải giàu có bị lão tiêu sạch bóng loáng, sa sút thành bộ dáng hôm nay.

"Lão cha, không sao chứ." Từ Hàn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt sau lưng Từ Khiêm Duệ, ý dịnh dùng hành động này để giảm bớt kịch liệt ho khan của lão nhân.

"Khục khục khục!"

Nhưng cách làm như vậy hiệu quả vẫn cực kỳ bé nhỏ, lão ăn mày lại ho một hồi lâu, mới chậm rãi ngừng lại.

"Không ngại." Lúc này lão ăn mày lắc đầu, trong tròng mắt đục ngầu tràn đầy hoàng hôn u ám.

Lão ngửa đầu nhìn sắc trời lờ mờ, thở dài một hơi.

"Đi về nhà nhanh một chút, tuyết lại muốn rơi."

Lão ăn mày dứt lời, lại run run rẩy rẩy phóng ra bước chân mình lần nữa, Từ Hàn bên cạnh thấy thế, vội vàng vươn tay đỡ lấy.

Cha Từ Hàn là một cái lão ăn mày, Từ Hàn đương chính là một tên ăn mày nhỏ.

Nhưng Từ Hàn lại không phải do lão ăn mày này sinh ra.

Mười hai năm trước, cũng là một cơn gió tuyết thổi đến trong đêm, lão ăn mày nhặt được Từ Hàn bị vứt bỏ trong miếu đổ nát ở ngoại ô, lão ăn mày tuổi già không có con cháu, cuối cùng không đành lòng nhìn Từ Hàn vẫn còn trong tã lót chết lạnh ở bên trong băng tuyết ngập trời, sau khi suy tư thật lâu, vẫn quyết định nuôi nấng hắn.

Lão ăn mày cũng không đọc qua nhiều sách, càng nghĩ, chỉ cảm thấy khí trời trong đêm ngày đó cực kỳ rét lạnh, bởi vậy, liền gọi hắn là Từ Hàn.

Cái này nhoáng một cái đã qua mười hai năm, cuộc sống mặc dù trải qua gian khổ, nhưng lão ăn mày chung quy vẫn nuôi Từ Hàn lớn rồi.

Nhưng năm nay thiên tai nhân họa, người bình thường cũng đã đói, lại như thế nào có thừa lương thực bố thí cho bọn hắn?

Tính toán ra, hai người đã có hai ngày không xin được chút đồ ăn nào rồi, thực sự đói bụng cũng chỉ có thể uống nước tuyết ăn chút rễ cây đỡ đói, Từ Hàn trẻ tuổi, vẫn có thể chịu đựng chút thời gian. Nhưng lão ăn mày lại không may mắn như thế, mấy ngày nay thân thể của lão càng ngày càng kém, có thể sống qua mùa đông này hay không cũng không thể biết được.

Sắc trời đã tối, hai người một ngày không có nửa điểm thu hoạch đi ở trên đường về nhà, gió tuyết buông xuống, nếu không nhanh chóng về đến trong nhà, không bị chết đói, chỉ sợ cũng bị gió tuyết này dồn dập đến chết cóng.

"Ngươi xem cái con bé này, tròng mắt lớn, thân thể cũng rắn chắc, ngươi cũng nên cho thêm ít đi." Lúc này, bên đường một hồi thanh âm trò chuyện, khiến cho Từ Hàn đang cúi đầu gấp rút lên đường chú ý.

Hắn quay đầu nhìn lại, bỗng thấy một vị đàn bà đang chỉ vào bé gái ở bên cạnh, nói chuyện với một vị nam tử.

Tuổi tác của tiểu cô nương kia nhìn qua cùng Từ Hàn như nhau, lúc này lại giống như con nai chịu kinh hãi cúi đầu, sững sờ đứng ở nguyên chỗ, mặc kệ phụ nhân cùng nam nhân kia đối với nàng khoa tay múa chân, tựa như bình phẩm một loại hàng hóa.

Từ Hàn chưa từng đọc sách, nhưng trí nhớ cũng rất tốt. Cô bé trước mặt này, hắn nhận ra.

Khoảng chừng tháng năm năm nay, ngày mùa hè chói chang, bên trong mảnh đất người chết đói thành Thượng Vân. Từ Hàn bụng đói kêu vang ăn xin ở ven đường, cũng mấy ngày không ăn uống, có lẽ gần như đã sắp chết đói. Chính cô bé kia cho Từ Hàn khoảng chừng nửa cái bánh bao không nhân trong tay nàng, mới để cho Từ Hàn sống tạm mấy ngày, nhịn đến ngày triều đình trích ra lương thực đến.

"Mùa màng không tốt, ta mua về không phải thừa đôi bát đũa? Tám lượng bạc đã không ít." Nam nhân hiển nhiên cũng không đồng ý với quan điểm phụ nhân kia, y lắc đầu nói ra.

"Đại nhân, ngươi cũng biết lúc này mùa màng không tốt, bằng không thì ta sao có thể nhẫn tâm bán đi nữ nhi của mình? Xin ngươi thương xót, tăng thêm hai lượng đi." Phụ nhân đương nhiên cũng không muốn như vậy, tiếp tục nói.

"Chỉ có tám lượng bạc, ta cũng không thể bỏ ra nhiều hơn, ngươi xem. . ." Nam nhân phân biệt nói, hai người cứ giống như mua thức ăn bắt đầu cò kè mặc cả ở cuối phố.

"Đi thôi, đừng nhìn." Lão ăn mày kéo Từ Hàn đang nhìn xuất thần, có chút không vui.

Từ Hàn xưa nay nhu thuận lại hiếm thấy giãy giụa thoát khỏi tay lão ăn mày, cố chấp nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Thần sắc trên mặt hắn bởi vì dính đầy dơ bẩn mà nhìn không rõ lắm, nhưng nắm đấm nho nhỏ vào lúc đó lại nắm thật chặt.

Lão ăn mày dưỡng dục Từ Hàn nhiều năm như vậy, lần thứ nhất lão mơ hồ thấy có chút bất an như thế.

"Đó là số phận của nàng, ngày hôm nay thiên tai nhân họa, có thể bảo vệ tính mạng chính là vạn hạnh, một cái ăn mày như ngươi không cho được người ta một chút thức ăn, còn muốn như thế nào nữa?" Lão ăn mày hiển nhiên cũng không muốn dẫn đến rắc rối, lão đã quá già rồi, già đến mức lúc lên tiếng, cũng là dáng vẻ già nua nặng nề.

Từ Hàn sững sờ, hắn lúc này đương nhiên cũng ý thức được điểm này. Một tên ăn mày, lấy cái gì đi cứu người khác? Xưa nay lần thứ nhất, hắn đối với thân phận của mình sinh ra bất mãn nào đó.

"Cầm lấy đi, cô bé này, ta muốn." Đúng lúc này, một thanh tuyến già nua bỗng nhiên vang lên.

Biến hóa này ngoài dự liệu của mọi người.

Từ Hàn cùng lão ăn mày theo tiếng nhìn lại, bỗng thấy một vị lão giả chẳng biết xuất hiện ở giữa phụ nhân cùng nam tử kia từ lúc nào, trong tay cầm theo một cái túi tiền nặng trịch, đưa đến trước mặt phụ nhân.

"Cái này. . ." Phụ nhân sững sờ, theo bản năng nhận lấy túi tiền, trong tay hơi hơi suy nghĩ - sức nặng rất đủ, tối thiểu hai mươi lượng.

"Ngươi!" Nam tử sinh ý bị người khác quấy nhiễu đương nhiên bất mãn, y quay đầu nhìn về phía lão giả kia muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói vừa mới ra khỏi miệng, liền phát hiện đi theo phía sau lão giả là hai người cực kỳ khỏe mạnh, bên hông còn vác theo trường đao.

Hiển nhiên, lão giả này cũng không phải là người y có thể chọc được đấy.

Y thu trở về lời đã ra đến khóe miệng, hung hăng liếc nhìn lão giả, sau đó liền hậm hực rời đi.

Phụ thân thu tiền tài, mặt mày cũng hớn hở,"Khả Khanh a, về sau cần phải hiếu thuận thật tốt với đại nhân, đừng trách mẹ nhẫn tâm a! Là thói đời này không cho người đường sống a!" Nói xong lời này, phụ thân lại ngoảnh về phía lão giả thiên ân vạn tạ, lúc này mới quay người rời đi.

"Đi thôi, lão nhân kia thoạt nhìn là người phú quý, đi theo lão, ít nhất sẽ không khổ cực." Lão ăn mày vào lúc đó nói ra.

Từ Hàn lúc này mới hồi phục thần trí, hắn lại liếc nhìn thật sâu nữ hài đang cúi đầu xuống cùng lão giả mặt mũi hiền lành, cuối cùng lại vẫn trầm mặc đuổi kịp bước chân của lão ăn mày. ...

Nhà Từ Hàn cùng lão ăn mày, cũng không thể tính là nhà được.

Chỉ là một cái miếu đổ nát ở ngoại ô, cũng không biết được xây dựng lúc nào, nhưng đã có chút hoang phế nhiều năm.

Che không được mưa gió, cũng tránh không được lạnh lẽo, chỉ là so với cảnh màn trời chiếu đất lại tốt hơn vài phần. Ăn mày bên trong thành Thượng Vân, đại đa số đã từng nương thân ở chỗ này, chỉ là theo thời gian mỗi năm trôi qua, những tên ăn mày kia có người rời khỏi thành Thượng Vân, có người lại vĩnh viễn lưu lại thị trấn nhỏ biên giới Thanh Châu này. Hôm nay miếu đổ nát đã chỉ còn sót lại hai người Từ Hàn.

Trở lại miếu đổ nát, lão ăn mày liền quấn lại thân thể bằng chăn bông lão giấu ở dưới cỏ tranh, lại tìm một chỗ còn không tính ẩm ướt nằm xuống. Biện pháp chống cự giá lạnh cùng đói khát tốt nhất, hiển nhiên chính là ngủ một giấc.

Từ Hàn cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn dùng cỏ tranh che thân thể mình, nằm vật xuống bên cạnh người lão ăn mày, nhưng lật qua lật lại ngủ không yên.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch