Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 104: Tình yêu chớm nở (2)

Chương 104: Tình yêu chớm nở (2)


Nhưng trên mặt vẫn hiện lên ý cười dịu dàng, nàng nói khẽ:"trong chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, phu quân nhà ta ở cùng với ta, nhân cách của hắn đảm bảo sẽ không làm mấy chuyện trộm cắp như vậy, nhưng nếu chư vị đệ tử đây đã nói như vậy thì ta cũng không tiện phản bác. Chẳng bằng như thế này, ở chỗ này ta có chút ngân lượng, ngươi cầm lấy phân chia cho các đệ tử, coi như là Hồng Tiên bồi tội. Hồng Tiên mới tới Linh Lung Các, về sau còn làm phiền chư vị chiếu cố nhiều hơn. Về phần gia nô rốt cục có làm chuyện tham lam hay không, Hồng Tiên trở về nhất định cùng phu quân nghiêm khắc quản giáo, kính xin chư vị thứ lỗi!"

Diệp Hồng Tiên dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nói như vậy quả thực khiến người khác không bắt bẻ vào đâu được.

Nhưng lúc này mọi người đã không còn bụng dạ nào để ý đám gà vịt thịt cá kia nữa rồi, mà chỉ tập trung vào hai chữ phu quân trong miệng Diệp Hồng Tiên...

Tống Nguyệt Minh càng thêm sững sờ ngay tại chỗ, hắn vừa rồi còn sắc mặt ửng hồng, trong nháy mắt như bị đá xuống vách núi, tâm như tro tàn. Kể cả khi Diệp Hồng Tiên đưa túi tiền đến trước mặt, hắn vẫn giống như chưa hoàn hồn, đờ ra ngay tại chỗ.

Cố Gia Thanh đứng bên cạnh thấy sư đệ của mình thất thố như thế, trong lòng thầm hận hắn không có bản lĩnh, vội vã tiến lên phía trước một bước nhận lấy túi tiền kia, miệng liến thoắng:"tiểu sư thúc yên tâm, tại hạ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này giúp người!"

Diệp Hồng Tiên thấy thế dịu dàng cười đáp:"vậy xin cảm tạ sư huynh!"

Tuy xưng hô thế này có chút cổ quái, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Diệp Hồng Tiên sớm muộn cũng sẽ là đệ tử của Tư Không Bạch, đến lúc đó vai vế của nàng sẽ tương đương với chưởng môn, Cố Gia Thanh gọi nàng một tiếng tiểu sư thúc cũng không có vấn đề gì. Mà Diệp Hồng Tiên dù sao cũng còn chưa bái sư, có thể gọi y một tiếng sư huynh cũng là hợp lý.

Trong lòng Cố Gia Thanh vẫn còn có chút hảo cảm đối với sự khách khí của Diệp Hồng Tiên, rốt cục không đến mức vênh váo hung hăng như trong tưởng tượng, có điều hảo cảm dành cho Diệp Hồng Tiên càng lớn, thì địch ý dành cho vị Từ Hàn đang trốn tránh trong viện, không chịu ra gặp người kia lại càng sâu. Dù sao theo lời kể của đám người Đồng Thiết Tâm cùng trở về kia, thì lời đồn về Từ Hàn đã truyền ra từ lâu rồi.

Theo lời của bọn họ thì đây chính là một cây cải trắng nõn nà bị một con heo ngậm đi mất rồi, thật khiến người ta có chút không cam lòng.

Nhưng Diệp Hồng Tiên thì không có lòng dạ đi quan tâm suy nghĩ của Cố Gia Thanh, nàng khẽ gật đầu với y, lại quay về phía mọi người tạ lỗi một lượt rồi mới xoay người bước vào cửa viện.

Vào cửa viện rồi, đến lúc nhìn thấy Từ Hàn đang khoanh chân ngồi trong viện như lão tăng nhập thiền, lại nhìn đến một mâm đồ ăn thịnh soạn đã nguội lạnh trên bàn đá, Diệp Hồng Tiên liền cảm thấy máu dồn lên não.

Nàng nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên bàn đá, trên mặt rút cuộc không thấy vẻ dịu dàng như vừa rồi, mà ngược lại là trần đầy tức giận hỏi:"các người thật ra lại thịt ngon cá béo, ăn được thịnh soạn quá nhỉ."

Ý mỉa mai trong lời nói thực sự không che giấu chút nào.

Từ Hàn nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, nhìn Diệp Hồng Tiên:"người ngươi mang đến có đức hạnh thế nào ngươi còn chưa rõ à?"

Giọng điệu ẩn chứa trong lời nói của Từ Hàn khiến Diệp Hồng Tiên chán nản, chậm chí không khỏi có chút tủi thân.

Sở Cừu Ly nói là người nàng mang đến, nhưng suy cho cùng là Thiên Sách Phủ của hắn phái tới, có điều nàng không cách nào nói rõ ràng, nhất thời không tìm được lời nào cãi lại, chỉ có thể hung dữ nhìn Từ Hàn một cái rồi đứng dậy, về phòng mình đóng sập cửa lại.

Nhìn bóng lưng Diệp đại tiểu thư nổi giận đùng đùng rời đi, Từ Hàn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Tâm tư của vị Đại tiểu thư này có chút cổ quái, đôi lúc lòng dạ thâm trầm như biển, đôi khi lại cực kỳ nghĩa khí, quả thực khiến người ta không cách nào đoán trước nàng đang nghĩ gì.

Nhưng Từ Hàn rất nhanh liền thu hồi tâm tư của mình, hắn lại nhắm mắt lại, trầm tâm nhập định.

Tuy rằng chuyện Thiên Lôi ngày đó đã qua đi, nhưng có chút cổ quái vẫn canh cánh trong lòng Từ Hàn khiến hắn không cách nào hiểu được.

Bất kể Thiên Lôi rốt cuộc có tản đi hay không thì lúc ấy hắn đã bị nó đả thương, vì thế mới rơi vào hôn mê, vậy thì loại lực lượng đã cứu hắn, lại còn chữa trị tốt thương thế khắp lục phủ ngũ tạng là gì? Là Yêu lực hấp thu từ thân thể của Huyền Nhi sao?

Từ Hàn cảm thấy cũng không phải là như thế, lực lượng đã chữa trị cho hắn này, mặc dù hắn không có cách nào khống chế được, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có gì đó hoàn toàn khác với Yêu lực, cụ thể là cái gì thì Từ Hàn nói không ra, nhưng có thể khẳng định là cấp độ của lực lượng kia nhất định phải cao hơn Yêu lực rất nhiều.

Thế nhưng chẳng lẽ trong cơ thể hắn còn cất giấu một lực lượng gì đó mà hắn không biết sao? Từ Hàn cảm thấy không chân thật lắm, nếu như có, thì lực lượng đó từ đâu ra?"

Đương nhiên mối nghi hoặc lớn nhất vẫn là vì sao lại có Thiên Lôi đánh xuống? Lúc ấy giọng nói đáp lại hắn kia lại là cái gì?

Những điều này đói với Từ Hàn mà nói, đều là bí ẩn chưa có lời giải.

Ngày nào hắn còn chưa biết rõ, thì ngày đó hắn vẫn chưa thể sống yên ổn.

Ngay giữa lúc Từ Hàn khổ sở suy nghĩ muốn tìm ra chân tướng sự việc, thì ngoài cửa viện lại vang lên một loạt bước chân khe khẽ.

Từ Hàn có ngũ quan quá linh mẫn, lập tức liền mở mắt, quay đầu nhìn lại, miệng quát khẽ:"kẻ nào!"

"Suỵt!" Ngoài cửa lại lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Sở Cừu Ly đã mất tích trọn một ngày kia.

Hiện tại gã đang lén lút nháy mắt với Từ Hàn, tỏ ý hắn không được lộ ra. Mà trong tay gã lại cầm theo một bọc lớn nhét đầy thứ gì đó.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch