Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 11: Hai nửa sống chết (2)

Chương 11: Hai nửa sống chết (2)


Y dùng thân thể của mình vững vàng khóa dao găm của nam hài lại, khiến gã trong thời gian ngắn không có cách nào rút dao này ra, cũng chế tạo một cái cơ hội vô cùng tốt cho Từ Hàn.

Vẻ hoảng loạn rốt cuộc vào lúc này nổi lên trên đuôi lông mày của nam hài, gã không cam lòng lại có ý đồ rút ra dao găm của mình một lần nữa, nhưng Lưu Sanh lại giống như cử chỉ điên rồ, đôi mắt đỏ bừng gắt gao cầm chặt con dao găm kia, ngay cả máu tươi tuôn ra từ hai tay cùng chỗ vai đã nhộm đỏ hơn một nửa người y nhưng y vẫn không chú ý.

Mà lúc này, dao găm của Từ Hàn lóe hàn mang dĩ nhiên đã tới trước mặt nam hài.

Lúc này nam hài đã mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất.

Gã không rảnh suy nghĩ tiếp điều gì, trong lúc hoảng loạn không thể không thu hồi cánh tay của mình, theo bản năng chắn ở trước mặt mình.

Xoẹt!

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ.

Dao găm trong tay Từ Hàn, thì cứ như vậy thẳng tắp xuyên thủng cánh tay đứa bé trai kia, máu tươi cực nóng giống như dung nham từ trong lòng bàn tay gã phun ra, bắn tung tóe lên mặt Từ Hàn.

"A! ! !"

Đứa bé trai kia bị đau phát ra một tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, gã nắm cánh tay máu tươi giàn giụa, huyệt thái dương hai bên trán nổi lên gân xanh.

"Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi!"

Trong miệng gã phát ra nguyền rủa ác độc, thân thể lại đứng thẳng lần nữa, bộ dáng muốn phát động tấn công Từ Hàn.

Nhưng Lưu Sanh ở bên cạnh đã chờ đợi từ sớm, y nhìn nam hài rơi vào điên cuồng, cắn răng rút dao găm đâm trên ngực mình ra, cũng bất chấp quanh thân lúc này truyền đến đau đớn thấu xương, vung dao găm kia hung hăng đâm xuống đỉnh đầu nam hài.

Phựt!

Kèm theo một tiếng kêu đau đớn, vẻ điên cuồng trong mắt nam hài thối lui như thủy triều, thân thể của gã vào lúc đó giống như một loại bùn nhão ầm ầm ngã xuống đất, triệt để mất đi khí tức.

Hộc!

Hộc!

Hai người sống sót sau tai nạn vào lúc đó nhìn nhau, thần sắc trong con ngươi quả thực cũng cực kỳ phức tạp.

Thân thể Từ Hàn đã không còn sức lực mềm nhũn ngã xuống đất.

"Ta chỉ sợ sống không nổi nữa." Từ Hàn nhìn máu tươi đang không ngừng từ miệng vết thương tràn ra bên ngoài, thì thào lẩm bẩm.

"Trên người chúng ta tổng cộng có tám khối đầu người, tính cả một viên hài tử này mang đến, cùng với chính đầu lâu của gã, vừa vặn mười cái, ngươi mang theo chúng đi đi." Từ Hàn giống như đang nói rõ hậu sự, thanh tuyến khô chát.

Đầu của hắn càng choáng váng, nhưng hắn vẫn cắn răng tiếp tục nói: "trong chúng ta, dù sao cũng phải có người sống sót. . ."

Lúc hắn nói xong những lời này, đã không cách nào chống cự cảm giác mệt mỏi từ trong đầu ùn ùn kéo đến, trước mặt tối sầm ngất đi.

Lưu Sanh sức cùng lực kiệt cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Từ Hàn, nhưng y dù sao thân thể căn bản cũng tốt hơn rất nhiều so với nam hài làm tên ăn mày mười hai năm, bởi vậy, vào lúc này còn có thể giữ được một tia thanh tỉnh.

"Khì." Y nhìn Từ Hàn đang hôn mê, nhếch miệng cười cười, nhưng ý cười này lại tác động đến miệng vết thương, khiến y nhíu mày một hồi.

Y run rẩy chạy đến trước mặt đứa bé trai kia, xé quần áo của gã ra, gian nan lại chậm rãi băng bó xong vết thương trên người mình cùng Từ Hàn.

Phương pháp thô thiển như vậy cũng không thể cầm máu, nhưng nhiều ít có thể giảm bớt một chút tình trạng của vết thương.

Làm xong những thứ này, Lưu Sanh nhìn về phía Từ Hàn.

Thần sắc trên mặt y âm tình bất định, tựa như đang làm một cuộc đấu tranh cực kỳ khó khăn, nhưng cuối cùng, y vẫn cắn răng, trong con ngươi hiện lên một đường quyết ý.

Y xưa nay quả quyết, nếu như đã có quyết định, sẽ không có nửa phần do dự.

Lúc đó y cúi người xuống, cắt lấy đầu của đứa bé trai kia, rồi lại nhặt lên hai khối đầu người lăn xuống ở bên cạnh nam hài.

Sau đó đi tới bên người Từ Hàn, bỏ hai khối đầu người vào bên người hắn thật ngăn nắp, rồi gỡ xuống bốn cái đầu treo bên hông mình, cộng thêm bốn khối trên người Từ Hàn, không nhiều không ít, vừa vặn mười cái.

Y xếp bọn nó thật chỉnh tề, sau đó thò tay tìm kiếm trong ngực Từ Hàn một hồi, rốt cuộc tìm được một cái chuông lục lạc buộc trên dây màu hồng.

Đinh đang!

Kèm theo một hồi âm thanh thanh thúy vang lên, Lưu Sanh dao động cái lục lạc kia.

Đó là đồ đạc hai vị nam tử áo tím giao cho bọn hắn trước khi đi vào rừng cổ, mỗi người đều có một cái, chỉ cần rung lên, sẽ khiến những đại nhân vật ở bên ngoài cảm nhận được, bọn chúng sẽ ra tay tới chỗ này, nếu như người trong rừng đã gom đủ mười khối đầu người, bọn chúng sẽ mang đi.

Làm xong những thứ này, Lưu Sanh lại nhìn thoáng qua Từ Hàn giống như đang ngủ yên một lần cuối cùng.

Vẻ lạnh lùng trên mặt y tản đi, khóe miệng vẽ ra một ý cười.

Y nhẹ nhàng nói.

"Tiểu Hàn, ngươi nói rất đúng."

"Dù sao cũng phải có người sống sót."

"Vì vậy. . ."

"Tiểu Hàn, thay ta sống thật tốt đi. . ."

Lời này nói xong, y không chần chừ nữa, mãnh liệt xoay chuyển thân thể của mình, mang theo vết thương toàn thân, đi vào trong rừng rậm lờ mờ. ...

Rừng cổ vẫn là khu rừng kia, bên trong sâu thẳm lộ ra nghiêm ngặt, trong nghiêm ngặt lại hiện lên mùi tanh.

Sau đó một lúc lâu, mấy cái bóng người bỗng nhiên từ xa bay tới, đã rơi vào trong sơn động nho nhỏ này.

Trong đó một vị nam tử đang mặc áo bào màu đen đi tới trước mặt Từ Hàn, lão nhìn thiếu niên hôn mê, ánh mắt khẽ đếm đầu người đã được chất chỉnh tề chung quanh người hắn.

"Ừ, tuy rằng hôn mê, nhưng mười khối đầu người đều đã gom đủ." Lão rất hài lòng khẽ gật đầu, lập tức ngoảnh lại nhìn một vị lão giả áo màu trắng cùng đồng hành một cái.

Lão giả hiểu ý gật đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra giấy bút, ở phía trên ghi đến.

"Thái Nguyên năm mười ba, tháng tư, ngày chín."

"Cổ nô Từ Hàn hoàn thành thí luyện, mang đến Tu La Điện."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch