Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 119: Mùa xuân trong tuyết (1)

Chương 119: Mùa xuân trong tuyết (1)



Mang theo tâm tình nào đó mà không thể nói được, Từ Hàn đưa mắt nhìn vị nữ hài thất lạc kia rời đi.

Từ đầu đến cuối Từ Hàn vẫn chưa từng hỏi tên của nàng, thế nhưng từ phương hướng nàng rời đi thì cũng có thể đoán được đại khái, nàng có thể là đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong này.

Sau đó hắn một mình trở lại sân nhỏ.

Trên bàn đá trong nội viện bày biện vài cái chai thuốc, có lẽ là thu hoạch của Sở Cừu Ly ngày hôm nay, Từ Hàn kiểm lại một cái, ba hạt ngưng Nguyên Đan, hai mươi lăm miếng Lưu Ly đan.

Không thể coi là nhiều, nhưng những ngày này dù nhiều hay ít thì Sở Cừu Ly đều mang về một chút, nghe từng tiếng ngáy rung trời từ trong phòng kia truyền đến, Từ Hàn hiểu ý cười cười.

Rồi sau đó hắn lại lấy ra chai thuốc mà Diệp Hồng Tiên nhờ Tần Khả Khanh đưa tới, vội vàng đếm, tổng cộng có năm bình, trong mỗi bình đựng ba mươi hạt Ngưng Nguyên đan, vật này lại khác biệt hoàn toàn với Lưu Ly đan, bất kể là dược liệu cần thiết hay là trình độ phức tạp của công nghệ thì Ngưng Nguyên đan cũng vượt xa Lưu Ly đan, mỗi một hạt đưa lên thị trường cũng có thể đạt được giá tiền xa xỉ. Mà cho dù Linh Lung Các nhà lớn nghiệp lớn, một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan cũng chắc chắn không phải là số lượng nhỏ.

Nhưng Diệp Hồng Tiên hết lần này tới lần khác tìm cho hắn nhiều đan dược như vậy, trong lòng hắn thực sự rất là ấm áp.

Đan dược dù sao cũng là ngoại lực, cho dù là Từ Hàn cũng không có cách nào thôn phệ nhiều đan dược trong khoảng cách ngắn như vậy được.

Hắn suy nghĩ một chút liền chia những đan dược này thành năm phần, mỗi ngày một phần, nằm trong phạm vi mà thân thể của hắn có thể tiếp nhận.

Sau đó hắn liền ôm lấy mèo đen đang nằm trên mặt đất, quay người đi vào trong phòng. ...

Ngày thứ hai Từ Hàn vừa mới luyện hóa xong ba mươi miếng Ngưng Nguyên đan, trong cơ thể lại có thêm năm khiếu huyệt được mở ra. Tiến triển thần tốc khiến tâm tình Từ Hàn thật tốt, đang nghĩ ngợi xem ngày hôm nay phải làm những gì, thế nhưng lúc đó ngoài cửa lại vang lên một hồi tiếng gõ cửa quen thuộc.

"Từ huynh, Từ huynh."

Nghe thanh âm quen thuộc bên ngoài phòng mình, Từ Hàn lúc này mới nhớ lại hôm qua đã từng đáp ứng với Tống Nguyệt Minh, ngày hôm nay sẽ cùng gã đi tới Trọng Củ Phong quan sát thi đấu sơn môn.

Hắn lắc đầu, thực ra Từ Hàn cũng không có bất kỳ ác cảm nào đối với vị Tống Nguyệt Minh này, chẳng qua chỉ cảm thấy người như gã có chút không thức thời, hoặc có thể nói là tâm tư cực kỳ đơn thuần. Từ Hàn nghĩ dù sao chuyện ngày hôm này cũng đã hoàn thành, đi xem một lần cũng không mất mát gì, bởi vậy liền đặt mèo đen lên đầu vai mình, mở cửa sân ra.

"Từ huynh cực kỳ đúng mực, theo ta nhanh một chút đi, thi đấu nội môn muốn kết thúc rồi." Cửa rộng mở đập vào mắt chính là gương mặt nóng bỏng của Tống Nguyệt Minh, thế nhưng bộ dáng của gã lại có chút chật vật, áo xanh trên người mang theo một chút bụi bặm, chắc là trước đó đã đụng tay chân với người khác.

"Tống huynh, đây là ..." Từ Hàn có chút kỳ quái liếc nhìn Tống Nguyệt Minh, mở miệng nói.

"Ài, nói ra thật xấu hổ, tại hạ cũng thử báo danh trận đấu, chỉ là học nghệ không tinh, mới qua hai đợt liền bị một vị sư huynh đánh bại." Tống Nguyệt Minh nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều vẻ tiếc nuối, lập tức đổi đề tài câu chuyện, hào hứng nói: "Từ huynh chớ có hỏi nhiều, ta đánh xong trận đấu liền muốn tới tìm Từ huynh, đến lúc này đã chậm trễ một hồi lâu, nếu không nhanh chút chỉ sợ sẽ bỏ lỡ trận chung kết cuối cùng của nội môn."

Tống Nguyệt Minh dứt lời, liền lôi kéo Từ Hàn, cũng không chờ hắn đồng ý đã muốn đi đến phía sơn môn.

Từ Hàn bị Tống Nguyệt Minh vốn đã quen biết từ lâu dồn ép vừa buồn cười lại đành chịu, chỉ có thể mặc cho do gã lôi kéo chính mình đi đến trường diễn võ.

Trường diễn võ cử hành cuộc thi đấu này nằm ở đỉnh núi, Trọng Củ Phong vốn cũng không nhỏ, đi lên đoạn đường này còn phải mất chút sức lực, thế nhưng Từ Hàn cũng chưa từng cảm thấy nhàm chán, bởi vì trên đường đi Tống Nguyệt Minh không ngừng nói líu ríu bên tai hắn, từ chuyện lý thú của con người trên Trọng Củ Phong này, đến rất nhiều quy củ của cuộc thi đấu sơn môn, tất cả những thứ gã thuộc như lòng bàn tay đều muốn thổ lộ với Từ Hàn.

Từ Hàn đã sớm thành thói quen thái độ niềm nở quá độ của Tống Nguyệt Minh, vì vậy cũng không nói nhiều, chỉ yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại hai câu.

"Tống huynh nói hàng năm thi đấu sơn môn đều cử hành, các đệ tử hễ là có chút bổn sự đều muốn theo đuổi, chẳng lẽ trong cuộc thi đấu sơn môn này ngoại trừ kiếm cái hư danh còn chiếm được chỗ tốt nào sao?" Từ Hàn nghe Tống Nguyệt Minh giới thiệu xong về thi đấu sơn môn, bỗng nhiên có hứng thú, hắn quay người nói.

"Điều đó là đương nhiên." Tống Nguyệt Minh tiếp nhận lời nói, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "không nói đến chuyện của đám đệ tử thân truyền, người thắng trong bọn họ có thể đại biểu sơn môn tham gia đại hội luận đạo mấy tháng sau, chỉ riêng người đứng đầu đệ tử nội môn này cũng đủ để đạt được cơ hội trực tiếp tấn thăng làm đệ tử thân truyền, đủ để cho các sư huynh đệ nóng mắt rồi, mà những thứ hạng kế tiếp cũng có thể đạt được ban thưởng là các loại đan dược, giúp ích vô cùng trong quá trình tu hành."

"Đan dược" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, mặc dù Diệp Hồng Tiên đưa tới một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan, nhưng nếu Từ Hàn muốn chữa trị tất cả kinh mạch trong cơ thể thì vẫn còn kém rất nhiều, nghe nói cuộc thi đấu này sẽ được ban thưởng đan dược, không thể phủ nhận Từ Hàn có chút động tâm, nhưng hắn dù sao cũng không phải là đệ tử của Linh Lung Các, mặc kệ hắn thèm thuồng như thế nào, cũng không có bất cứ cơ hội nào tham dự trong đó.

"Ừ, đúng vậy, chỉ riêng vị trí thứ hai đã đạt được năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan, nếu như sử dụng đúng cách, chừng đó có thể khiến tu sĩ Tam Nguyên cảnh bước ra một bước dài." Tống Nguyệt Minh lại không cảm nhận được vẻ khác thường của Từ Hàn, vào lúc đó tự nói ra.

"Thế chẳng lẽ trong Linh Lung Các ngoại trừ thi đấu sơn môn thì sẽ không có những biện pháp khác để thu hoạch đan dược ư?" Từ Hàn chưa từ bỏ ý định truy vấn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch