Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 128: Cát vàng tràn cốc, mưa gió nổi lên (2)

Chương 128: Cát vàng tràn cốc, mưa gió nổi lên (2)
"

"Thiên hạ này hỗn loạn, dân chúng khổ không thể tả, Linh Lung Các chúng ta có thể giúp đỡ một chút, thì cũng là một chút đi." Trác tiên sinh nói xong liền tiếp tục cầm sách cổ trong tay lên, đọc nghiền ngẫm.

Lão giả họ Hồng kia thấy lão làm ra vẻ ta đây như vậy, biết lão đã mất hứng thú nói chuyện này cùng với mình, gã lập tức thở dài một hơi, nói: "lão phu tuân mệnh." Nói xong, liền lui xuống.

Đát.

Đát.

Theo lão giả lui ra, trong Kinh Luân viện bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh cực kỳ có quy luật.

Âm thanh đó chính là vì vị Trác tiên sinh kia đang không ngừng dùng ngón tay gõ án đài trước người mình.

Thanh âm kia thanh thúy, dường như không bàn mà hợp với chút âm luật, trong lúc mơ hồ thậm chí còn mang theo một chút sắc bén.

Mà lúc đó, trong mắt vị Trác tiên sinh kia hiện lên một đường hàn mang, lạnh lùng như gió.

Lão nhẹ giọng nỉ non.

"Cát vàng tràn cốc, mưa gió buông xuống."

"Thất phu chỉ nói không xây bức tường nguy hiểm, quân tử lại hiểu lật tổ thì không có trứng lành."

"Ninh Trúc Mang. Ngươi rút cuộc là người nào đây!"...

So sánh với ba ngọn núi lớn đang còn loạn thành một đoàn, một trong hai nhân vật chính làm ra chuyện này thì Từ Hàn lại càng thêm yên ổn.

Hắn đứng ở trong sân nhỏ luyện hóa xong ba mươi miếng Ngưng Nguyên đan ngày hôm nay, chữa trị xong năm cái khiếu huyệt trong cơ thể mình, cứ theo tiến độ này, nếu như đan dược sung túc thì chỉ cần một tháng, hắn có thể hoàn thành việc chữa trị các kinh mạch trong cơ thể mình.

Mà hôm qua Ninh Trúc Mang cũng đã đồng ý với hắn, trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ luyện ra đan dược mà Từ Hàn cần.

Tất cả đều thuận buồm xuôi gió khiến trong lòng Từ Hàn mặc dù luôn hoài nghi về động cơ của Ninh Trúc Mang, nhưng hắn vẫn không thể có lựa chọn nào tốt hơn, bởi vậy bất kể ra sao, hắn cũng lựa chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.

"Từ công tử, ngươi ở đâu?" Lúc này ngoài phòng truyền đến một giọng nói nhu hòa.

Từ Hàn vừa mới hấp thu xong dược lực nghe vậy đứng lên, dùng trí nhớ của hắn đương nhiên rất dễ dàng nhận ra chủ nhân của thanh âm này là ai.

Trên mặt của hắn lộ ra một vẻ do dự ít khi xuất hiện.

"Từ công tử "

Người ngoài phòng lại tiếp tục gọi, dường như cũng không quá chắc chắn Từ Hàn có ở bên trong nội viện này hay không.

Từ Hàn thấy người ngoài phòng có ý định rời đi, trái tim hắn đập mạnh một cú, chẳng biết vì sao vào lúc đó lại cao giọng nói: "ta đây, có chuyện gì vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, đương nhiên không còn cách nào thu hồi rồi.

Hắn lập tức bước nhanh về phía trước, đi đến cửa sân, sau khi hít sâu một hơi, dường như lấy hết dũng khí, lúc này mới đẩy cửa sân ra.

Mà ngoài phòng hiển nhiên đã có một bóng người xinh đẹp mặc một cái áo nhung màu sáng đang đứng ở chỗ đó.

"Tần cô nương, sao ngươi lại tới đây?" Từ Hàn ra vẻ kinh ngạc hỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cả chính hắn cũng cảm thấy ngữ khí cùng thần thái của mình làm vẻ quá mức, sắc mặt Từ Hàn xưa nay đều tỉnh táo lại có chút phiếm hồng hiếm thấy.

Tần Khả Khanh nghe Từ Hàn nói như vậy thì hơi sững sờ, nhưng thu liễm tâm tư thất lạc của mình rất nhanh, nhẹ nhàng nói: "hôm qua tạ ơn Từ công tử, nếu không có công tử ra tay giúp đỡ, ta. . ."

"Không có gì, tiện tay mà thôi, có thể cứu một mạng người thì Từ mỗ chắc chắn sẽ không tiếc rẻ chút bổn sự ấy." Từ Hàn nói, mặc dù hắn cố hết sức làm cho mình trấn định lại, nhưng ngữ điệu lúc nói lại khác ngày thường một trời một vực.

"Vâng . . ." Tần Khả Khanh cúi thấp đầu, sắc mặt phiếm hồng, cũng không biết rốt cuộc là bởi vì bên ngoài khí trời rét lạnh, hoặc là vì nguyên nhân khác . . .

Mà theo nàng nhẹ giọng đáp lại, bầu không khí giữa hai người ngay lập tức trầm mặc lại.

"Thời tiết bên ngoài rét lạnh, kính xin cô nương vào nhà một chuyến." Sau khoảng chừng mười hơi thở, Từ Hàn bỗng nhiên vỗ cái ót, lúc này mới ý thức được ngăn khách ở ngoài phòng thì có chút không phù hợp, hắn vội vàng nói, rồi đón Tần Khả Khanh vào trong phòng.

"Nghe nói Từ công tử được chưởng giáo thu làm khách khanh, ta tới vội vàng nên trên đường mới nghe được tin tức này, quên chuẩn bị lễ mừng . . ." Tần Khả Khanh ngồi xuống bên cạnh bàn đá trong nội viện liền nói, thế nhưng thần sắc trên mặt có chút không tập trung.

"Không sao, không sao." Từ Hàn vội vàng khoát tay nói.

Nhưng thốt ra lời này xong, hai người lại trầm mặc thêm lần nữa.

Tiếp tục mười hơi thở trôi qua.

"Thực ra Khả Khanh đến đây lần này, còn có một chuyện muốn hỏi công tử." Dường như làm ra quyết định cực kỳ quan trọng nào đó, Tần Khả Khanh một mực cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Từ Hàn. Đôi mắt trong veo kia vào một khắc này chớp động sắc bén tựa như bảo kiếm được ra khỏi vỏ.

"Chuyện gì vậy?" Trái tim Từ Hàn tim đập mạnh một cú, hắn có thể đoán được mơ hồ Tần Khả Khanh sẽ hỏi chuyện gì.

"... Hai năm trước, công tử có từng đi qua thành Cảnh Thăng của Sung châu không?"

"Ừ" Sắc mặt Từ Hàn hơi đổi, nhưng lại khôi phục nguyên trạng rất nhanh, hắn cũng không biết rốt cuộc chính mình đã lộ ra kẻ hở ở nơi nào khiến Tần Khả Khanh nhìn thấu, nhưng hắn không thể thừa nhận có quen biết. Lấy thân phận của hắn bây giờ, nếu Tần Khả Khanh biết được càng nhiều thì phiền toái đến với nàng sẽ càng lớn.

Từ Hàn không thể biết được bản thân mình có cảm giác như nào đối với cô bé đã từng cứu mình một mạng, là cảm ơn, hoặc càng thêm nhiều tâm tư khác nữa. Nhưng Từ Hàn lại hiểu rõ, hắn không muốn khiến cho nàng bị tổn thương, bởi vậy hắn cùng lúc đó rất quả quyết lắc đầu, nói: "Từ mỗ từ nhỏ đã sinh sống ở Lương châu, chưa bao giờ đi qua Sung châu, Khả Khanh cô nương có ý gì vậy?"

"Thật sự là không ư?" Tần Khả Khanh lại chưa từ bỏ ý định, một lần nữa truy vấn.

"Đương nhiên." Từ Hàn khẽ gật đầu chắc chắc.

"Là như vậy sao . . ." Tần Khả Khanh sau khi đạt được câu trả lời thuyết phục từ Từ Hàn lại không kìm được có chút thất lạc, nàng nhớ rất kỹ cặp mắt của Từ Hàn giống hệt với đôi mắt mà năm đó mình thấy . . .

Nhưng Từ Hàn đã khẳng định chắc chắn như thế, Tần Khả Khanh đương nhiên cũng không dám hỏi thêm.

Những chuyện kế tiếp, Tần Khả Khanh có vẻ mất hết hứng thú để nói, sau khoảng chừng một khắc đồng hồ liền đứng dậy cáo từ.

Từ Hàn tiễn nàng đến ngoài cửa, đưa mắt nhìn Tần Khả Khanh rời đi.

Mà cùng lúc đó, Tần Khả Khanh vốn đã đi xa mấy trượng bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Từ Hàn.

"Từ công tử."

"Hả?" Từ Hàn sững sờ, cũng là không biết vì chuyện gì mà Tần Khả Khanh đột nhiên quay đầu lại.

"Hình như cho tới bây giờ ta cũng chưa nói với công tử, ta là Tần Khả Khanh đi "

Lúc đó ánh mắt cô bé bỗng nhiên híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt nổi lên một nụ cười giảo hoạt.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch