Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 154: Trả nợ (2)

Chương 154: Trả nợ (2)
"

Lời nói của nam nhân vào lúc đó bỗng nhiên vang lên, thanh tuyến không lớn rơi vào trong tai Từ Hàn lại phảng phất giống như như sấm sét, khiến thân thể Từ Hàn chấn động. Hắn sững sờ quay đầu, trong mắt là vẻ kinh hãi muốn đè xuống, rồi lại không thể làm được.

". . . . ." Hắn vào lúc đó há miệng ra, muốn hỏi chút gì, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thanh tuyến của nam tử lại vang lên lần nữa.

"Những ngày này Huyền nhi cùng theo ngươi béo lên không ít, ngươi nên buộc nó về sau ăn ít một chút, quá mập liền chạy không nổi rồi." Nam nhân nói xong, cũng mặc kệ Từ Hàn làm ra phản ứng gì, tay của gã vào lúc đó nhẹ nhàng vung lên, bút Phán quan kia liền mãnh liệt bay ra, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Từ Hàn.

"Hậu bối của cố nhân, vì ta vội vàng đi tới, không mang lễ vật, thứ này liền tính làm lễ gặp mặt đi."...

"Cái gì!" Trong một gian phòng của khách sạn, hai con ngươi của Từ Hàn trợn tròn, vỗ mặt bàn đứng lên, trong miệng giận dữ hét.

Mọi người chưa bao giờ thấy bộ dáng của Từ Hàn như vậy nên vào lúc đó đều sững sờ, hiển nhiên không rõ vì sao thiếu niên này lại đột nhiên nổi giận như vậy.

"Ngươi nói là Du Lĩnh Khuất đã mang theo đám đệ tử chạy tới Nhạn Bất Quá "

Sau một lúc lâu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Từ Hàn dần dần bình phục lại, hắn quay đầu nhìn về phía ba người Phương Tử Ngư vừa mới vội vàng trở về, nghiêm túc hỏi xác nhận.

"Đúng vậy." Phượng Ngôn khẽ gật đầu, thanh tuyến vẫn mềm mại giống như thường lệ."Du sư đệ đã nhìn thấy thi thể mấy vị sư đệ, xác nhận bọn họ bị tinh quái cực lớn nào đó giết chết, mà từ trên dấu vết thương suy đoán, tinh quái kia rất có thể liên quan đến nước, mà trăm dặm chung quanh chỉ có duy nhất một chỗ có thể cho tinh quái thuận lợi ẩn núp là sông Nhạn Bất Quy kia."

"Muốn chết." Từ Hàn hừ lạnh một tiếng.

Theo lý hắn cũng không hề vui sướng khi ở chung với Du Lĩnh Khuất, gã muốn đi chịu chết, lấy tính cách của Từ Hàn chỉ sợ là cầu còn không được. Thế nhưng chẳng biết tại sao, nghĩ đến mười mấy đệ tử đi theo, trong lòng Từ Hàn cực kỳ tức giận với việc Du Lĩnh Khuất tự chủ trương.

Có lẽ chính bản thân Từ Hàn cũng không phát hiện ra, những ngày này ở lại trên Linh Lung Các, ít nhiều khiến tính cách quái gở của hắn có chỗ thay đổi.

"Đây là ý gì?" Phương Tử Ngư nhíu mày, mặc dù cô có chút bất mãn vì Du Lĩnh Khuất tự tiện hành động, nhưng phản ứng kịch liệt của Từ Hàn càng làm cho cô khó hiểu.

Từ Hàn cũng không nói, chỉ móc ra một vật từ trong lòng ngực, ném tới trên bàn.

Chính là bút Phán quan màu đỏ kia.

"Vật này?" Tống Nguyệt Minh cầm lấy cái bút kia cẩn thận đánh giá một phen, lại không nhìn ra lý do.

Nhưng Phượng Ngôn cùng Phương Tử Ngư lúc nhìn thấy rõ vật kia, cũng đều biến sắc.

"Bút Phán quan!" Phượng Ngôn cầm bút kia lên, dò xét thật kỹ, lập tức nhìn về phía Từ Hàn, nói: "Từ huynh đi Sâm La Điện, đây là tin tức ngươi mua được"

"Ừ." Từ Hàn trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, sắc mặt âm trầm: "dám giành đồ ăn trong miệng Sâm La Điện, Từ mỗ sống nhiều năm, cũng mới thấy lần đầu người có đảm lượng như vậy."

"Từ huynh không nên nói lời châm chọc rồi, tính canh giờ, chỉ sợ Du sư huynh đã đi đến Nhạn Bất Quá, nhanh chóng đuổi tới gọi trở về mới là chính đạo a!" Tống Nguyệt Minh ở bên mặc dù không hiểu rõ cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoạn được một chút từ trong cuộc đối thoại của mọi người, lập tức có chút vội vàng nói.

"Vì sao phải đi? Du Lĩnh Khuất muốn đi tìm đường chết thì chúng ta cũng phải đi theo chịu chết sao?" Từ Hàn nhíu mày hỏi ngược lại.

"Từ huynh nói gì vậy, ngay cả chúng ta có chút ân oán với Du sư huynh, nhưng cũng là oán của riêng mình, tất cả mọi người là đồng môn, lúc này chúng ta sao có thể đưa mắt nhìn huynh ấy vào chỗ chết" Tống Nguyệt Minh phản bác, thanh tuyến mơ hồ lớn thêm vài phần.

"Tống sư đệ nói đúng, chúng ta nhanh hơn chút đi ngăn cản du sư đệ." Phượng Ngôn xưa nay bình tĩnh ở bên cũng khẽ gật đầu.

Một đám người vào lúc đó ngươi một lời ta một câu, liền thảo luận ra đối sách, sau đó không dám trì hoãn, muốn xuất phát ngay lập tức.

"Từ khách khanh dù sao cũng mới đến Linh Lung Các, Tử Ngư không dám hy vọng xa vời điều gì, nhưng Linh Lung Các có thể sừng sững ở Đại Chu nghìn năm, chỗ dựa vào không những là thực lực mạnh mẽ đến mức nào, tính toán tinh diệu ra sao, mà là sự hỗ trợ giữa các đồng môn. Du Lĩnh Khuất cùng hơn hai mươi sư đệ, sư muội là Phương Tử Ngư ta mang ra ngoài, hoặc bọn họ cùng một chỗ trở về với ta, hoặc là ta cùng bọn họ chết ở chỗ này."

"Tử Ngư chỉ hy vọng sau khi Từ khách khanh sau khi trở về có thể báo cáo tất cả với chưởng giáo, nếu như có điều không may xảy ra với chúng ta, trong môn sẽ có sư huynh sư đệ báo nợ máu này cho chúng ta." Ngữ khí của Phương Tử Ngư vào lúc đó trở nên xa lạ rất nhiều, cô nói xong lời này, cũng không nhìn tới vẻ âm tình bất định trên mặt Từ Hàn, chỉ hơi hơi chắp tay, liền quay người rời đi, mà Phượng Ngôn ở sau lưng cũng khẽ chắp tay với hắn, vội vàng đuổi kịp bước chân của Phương Tử Ngư.

Tống Nguyệt Minh cùng Tần Khả Khanh cũng chỉ liếc nhìn nhau, tự mình tiến lên chắp tay từ biệt Từ Hàn.

"Tống mỗ bội phục phong thái của Từ huynh, thế nhưng có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để đàm luận với Từ huynh, bảo trọng." Tống Nguyệt Minh nói như vậy, liền kiên quyết xoay người qua.

"Từ công tử, Khả Khanh. . ." Tần Khả Khanh dường như còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ này khắc này lại không biết bắt đầu như thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một tiếng bảo trọng, sau đó theo mọi người rời đi.

Trong nháy mắt, trong phòng lớn chỉ còn sót lại Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly vẻ mặt còn đang mơ hồ khó hiểu. ...

Từ Hàn sững sờ ở trong phòng rất lâu. . .

Sắc mặt của hắn biến hóa, âm tình bất định. . .

Hắn cảm thấy bọn hắn rất ngu, Sâm La Điện tàn nhẫn cùng chơi bẩn như thế nào, cho dù là như thế, bọn hắn vẫn nguyện ý đi trước chịu chết vì một tên không ai thích như Du Lĩnh Khuất.

Có lẽ đúng như Phương Tử Ngư nói, đây mới là nguyên nhân Linh Lung Các có thể sừng sững ở Đại Chu mấy nghìn năm.

Hắn khẽ thở dài một hơi, cuối cùng đứng lên đi ra ngoài phòng.

"Từ tiểu tử, chúng ta đi đâu vậy?" Sở Cừu Ly ở bên vội vàng hỏi.

Thiếu niên lúc đó quay đầu trợn mắt liếc nhìn đại hán.

Nói.

"Trả nợ."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch