Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 170: Mưa xuân (1)

Chương 170: Mưa xuân (1)



"Vì sao ngài phải đáp ứng y?" Thiếu niên nhìn nhìn cánh tay phải của mình, lại quay đầu nhìn về phía lão nhân áo xanh đang bận trước bận sau mân mê bình thuốc.

"Cái gì?" Lão nhân nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng lực chú ý vẫn ở trên bình thuốc của chính mình.

Thiếu niên nhíu mày, hắn không tin lão nhân thật sự không nghe rõ hắn đang hỏi điều gì.

"Ta chỉ tin tưởng ánh mắt của Thương Hải Lưu, ta tin tưởng người mà hắn nhìn trúng sẽ không quá kém cỏi." Dường như nhận thấy sự bất mãn trong lòng thiếu niên, lão nhân vốn đang cúi đầu lắc bình thuốc chợt lên tiếng.

"Chỉ bằng điểm này, ngài sẵn lòng thu ta làm đệ tử?" Nhưng câu trả lời như vậy cũng không thể khiến thiếu niên thoả mãn, lông mày hắn cùng lúc đó nhăn sâu hơn vài phần.

Lão nhân ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười cười, trong miệng đã thiếu đi vài cái răng.

"Đương nhiên không phải như vậy." Lão nhân để bình thuốc trên tay xuống, lấy ra một ít nước trong từ trong hồ lồ một bên bỏ vào bình thuốc.

"Cánh tay phải của ngươi thế nhưng là thứ khó lường được, nếu thật sự có thể thành công, có lẽ ngươi có thể làm ra rất nhiều chuyện mà ta không thể làm được . . ."

"Chuyện gì?" Lông mi của thiếu niên bỗng nhiên giãn ra.

Người đáng sợ nhất trên đời này, mãi mãi là người không bao giờ nhờ vả, bởi vì phía sau việc không bao giờ đưa ra yêu cầu, nhất định cất giấu một cái yêu cầu càng lớn.

Nói cho cùng, người trên đời này, hễ là người thì nhất định sẽ có mưu đồ.

Thế nhưng vấn đề của thiếu niên cũng không đạt được trả lời, lão nhân cười lắc đầu, tiếp tục mân mê bình thuốc kia.

"Vì sao lại im lặng?" Thiếu niên có chút nghi hoặc, đã có chuyện muốn nhờ nhưng vì sao lại không nói? Hắn xưa nay là một người có khoản nợ thì nhất định sẽ trả, chỉ cần lão nhân nói ra yêu cầu của mình, nếu hắn có thể làm được thì dù hung hiểm muôn phần, hắn cũng sẽ thử một lần.

"Trên đời này có một số việc không phải vì ngươi có năng lực thì sẽ có thể làm được."

"Điều muốn ngươi làm . . ."

"Chỉ mới có khả năng làm được."

"Cái thế giới này lớn như vậy, những thứ ngươi thấy vẫn còn quá ít."

"Đi đi, nhìn một lần, nói không chừng chuyện ngươi muốn làm, lại đúng là việc mà ta cần phải làm, vậy ngươi quá thích hợp còn gì?"

"Vậy nếu như ta không muốn làm thì sao?" Thiếu niên lại hỏi.

"Vậy coi như ta đã cứu một mạng người, chẳng phải ta quá tốt sao?" Lão nhân cười nói. ...

"Phu Tử, rốt cuộc ngài muốn ta làm gì?"

Ngồi ở trên mặt ghế đá nơi tiểu hiên, Từ Hàn nhìn cái ngọc bội đã nhiều thêm mấy đường vết rạn ở trước mắt, sắc mặt âm trầm.

Đó là phù sinh mệnh Phu Tử đưa cho hắn trước khi đi, như lão nói, chờ phù sinh mệnh trên ngọc bội vỡ nát hoàn toàn, chính là ngày lão chết, mà hôm nay xem, cái ngày đó dường như không còn quá xa.

"Tiểu tử, đang nghĩ gì thế?" Lúc này phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Từ Hàn rất là đề phòng, theo bản năng thu ngọc bội kia vào trong ngực, lập tức xoay người qua, lại thấy một bóng người mặt áo bào đen, lông mi trắng tóc đen.

"Chưởng giáo?" Từ Hàn nhướng mày, vẻ cảnh giác trong lòng chợt buông xuống hơn phân nửa, nhưng vẫn là nhịn không được ngầm oán thầm: "vị chưởng giáo đại nhân này sao có thể xuất quỷ nhập thần như thế."

"Thương thế đã khôi phục sao rồi?" Ninh Trúc Mang híp mắt, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn, nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới.

Từ Hàn nghe vậy liếc Ninh Trúc Mang một cái, lấy tu vi, tầm mắt của Ninh Trúc Mang, người đã lặn lộn nhiều năm trên y đạo, sao có thể không nhìn ra? Đây là một loại thái độ muốn nói lại thôi, đại khái lại có chuyện gì đó muốn hắn giúp đỡ.

Ninh Trúc Mang theo ánh mắt của Từ Hàn nhìn ra tính toán của mình đã bị phơi bày, y cười cười xấu hổ, rồi mới lên tiếng: "chuyện xảy ra ở thành Nhạn Lai vài ngày trước đó đã được điều tra một cách kỹ càng."

"A?" Lông mày Từ Hàn nhíu lại, cũng có chút hứng thú.

"Có mấy nơi ở Đại Chu ra tay nhằm vào Linh Lung Các nói cho cùng đều là do Trường Dạ Ty động tay chân vì muốn dẫn dắt lực chú ý của chúng ta đối với thành Nhạn Lai, mà mục đích thực sự lại là vì che giấu con Giao Long này xuất thế." Ninh Trúc Mang đương nhiên không có ý giấu diếm, lập tức nhẹ nhàng nói tới.

"Hả?" Từ Hàn nghe vậy có chút khó hiểu. Giao Long thực sự cường đại, nhưng con Giao Long kia rõ ràng không chịu sự khống chết của bất cứ kẻ nào, Sâm La Điện đã hao tổn hai vị Hắc Bạch Vô Thường cùng một vị Phán quan áo đỏ vì nó, mặc dù hắn cũng biết Trường Dạ Ty xưa nay có liên hệ với Sâm La Điện, nhưng lại không hiểu hai thế lực này tốn công tốn sức dấu diếm tin tức Giao Long này xuất thế rốt cuộc có lợi gì đối với bọn chúng.

"Con Giao Long cũng không phải Giao Long bình thường, mà do Sâm La Điện dùng phép luyện Yêu của bọn chúng cộng thêm thuật dưỡng cổ tạo ra Yêu Long." Ninh Trúc Mang lại nói.

"Vậy nó có gì khác biệt so với Giao Long thông thường ư?" Từ Hàn truy vấn.

"Thô bạo chút, khát máu chút, ý chí mơ hồ chút." Ninh Trúc Mang chậm rãi nói.

"Vậy vì sao Sâm La Điện và Trường Dạ Ty lại muốn dấu diếm tin tức này, Yêu Long kia rốt cuộc mang lại tác dụng gì cho bọn chúng." Từ Hàn không thể hiểu rốt cuộc cái gì đã thúc đẩy đối phương đi nước cờ hiểm như thế.

"Ha ha." Ninh Trúc Mang cùng lúc đó cười cười,"nhưng bất kể thế nào, có một thứ giống nhau, chính là trong cơ thể của bọn nó đều có Long khí!"

"Long khí?" Từ Hàn sắc mặt biến đổi, nhưng lại không có nghĩ đến bọn chúng lại vì thứ gọi là Long khí."rốt cuộc đó là vật gì?"

Phải biết rằng ngày đó vì đối kháng con Giao Long kia, trong Kim Đan của Từ Hàn đã hấp thu không ít Long khí, nhưng hắn lại không có cách nào vận dụng, mà trong những sách cổ tìm đọc lại không nói rõ tác dụng của Long khí, điều này khiến cho Từ Hàn rất nghi hoặc, hôm nay nghe Ninh Trúc Mang nói như vậy, hắn cảm thấy có lẽ vị chưởng giáo đại nhân này biết chút ít gì đó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch