Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 174: Thư (2)

Chương 174: Thư (2)


Từ Hàn đương nhiên không dám chọc cô tức giận, vội vàng cười ha hả phụ họa nói: "Hành động của Trần huynh lần này thật không đúng, không đúng chút nào." Sau đó lại vội vàng móc hai củ khoai lang đã nướng chín từ trong đống lửa ra móc ra, đưa tới trước người Phương Tử Ngư, lúc này mới có thể hơi bình phục bất mãn trong lòng vị nhị sư tỷ này. . . .

Thật vất vả tiễn Phương Tử Ngư còn nhiều bất mãn rời đi, Từ Hàn mang theo Huyền nhi trở lại sân nhỏ.

Ăn nhiều khoai lang khiến hắn đến buổi trưa cũng không cảm thấy đói, liền nghĩ tu luyện kiếm pháp một chút.

Nhưng còn chưa kịp ra dáng, ngoài cửa sân lại truyền tới một hồi tiếng đập cửa.

Từ Hàn thở dài một hơi, nắm kiếm lên lại buông xuống lần nữa.

Hắn có chút bất đắc dĩ đi tới trước cửa sân, đưa tay mở cửa.

Mà gương mặt hiện lên trước người mình lại khiến Từ Hàn lập tức sững sờ.

"Trần huynh" hắn lên tiếng nói, trong giọng nói nhiều ít có chút kinh ngạc.

Người nam nhân áo trắng tóc trắng trước cửa nhìn Từ Hàn một cái rồi nhẹ nhàng cười, nói: "Sao vậy, Từ huynh không chào đón Trần mỗ ư?"

Từ Hàn nghe vị đại sư huynh của Trọng Củ Phong nói xong, lúc này mới hồi phục tinh thần lại.

Hắn vội vàng nghiêng người, mời Trần Huyền Cơ vào trong phòng, lại lấy một phần lá trà không biết Sở Cừu Ly kiếm ở đâu ra pha một bình trà nóng mời Trần Huyền Cơ, lúc này mới ngồi xuống.

"Bạch Lạc Trần, trà ngon do Từ Châu sản xuất, vài ngày trước đó Đinh sư thúc của Chấp Kiếm bởi vì hộp trà bị mấy trộm mà giận dữ lôi đình một hồi lâu, không ngờ Từ huynh nơi đây cũng có trà ngon như vậy." Trần Huyền Cơ bưng chén trà kia lên khẽ nhấp một cái, nhân tiện một lời nói ra lai lịch của trà này.

Từ Hàn đương nhiên khó tránh khỏi lúng túng một lúc lâu, trong lòng thầm mắng Sở Cừu Ly quả thực càng ngày càng cả gan làm loạn, ngay cả đồ vật của người Chấp Kiếm Đường như Đinh Cảnh Trình cũng dám trộm.

Nhưng Từ Hàn vẫn ra vẻ trấn định gãi gãi đầu, nói: "Hặc hặc! Thật ư, không ngờ Đinh chấp sự cũng thích trà này."

Trần Huyền Cơ nhìn Từ Hàn một lúc lâu, hiển nhiên nhìn ra vẻ bối rối của Từ Hàn hiện tại, nhưng cũng không nói ra.

"Trước đó Tử Ngư đã tới đây?"

"Ừ." Từ Hàn cũng không muốn tiếp tục trên chủ đề lúng túng lúc trước, sau khi nghe thấy lời ấy vội vàng khẽ gật đầu."Mới rời đi lúc nãy."

"Đứa bé Tử Ngư này đáy lòng thiện lương, nhưng lại có chút lanh lợi, những ngày này làm khó Từ huynh rồi." Trần Huyền Cơ gật đầu tạ lỗi, thái độ cực kỳ đoan chính, quả thực khiến cho người ta khó có thể tìm ra một chút tật xấu.

Từ Hàn nghe vậy liên tục khoát tay, cười nói: "Tử Ngư mặc dù có chút tùy hứng, nhưng bản tính rất tốt, thực ra ta cũng rất vui vẻ vì được làm bạn với cô ấy."

Từ Hàn nói lời này cũng không phải nói ngoa, tính cách hắn đã như thế, nếu thực sự yêu thích người nào sẽ dùng toàn tâm đối đãi, huống hồ Phương Tử Ngư mấy lần bảo vệ hắn, hắn sao có thể cảm thấy phiền toái

"Vậy thì tốt rồi, ta thấy trong Linh Lung Các này cũng chỉ Từ huynh mới được Tử Ngư ưu ái. Ngày đó nếu như ta . . . . về Tử Ngư, kính xin Từ huynh quan tâm chăm sóc cô ấy."

"Trần huynh sao phải nói ra lời ấy, mặc dù nghe nói tên Mông Lương của Ly Sơn kia khí thế hung hăng, nhưng tu vi kiếm đạo của Trần huynh chưa hẳn không thể đánh một trận." Đại hội luận đạo của Linh Lung Các sắp bắt đầu, lại xuất hiện yêu nghiệt như Mông Lương đột nhiên giết ra, có thể nghĩ đến Trần Huyền Cơ những ngày này cũng rất phiền não.

Nhưng bất kể Mông Lương mạnh mẽ đến mức nào, cũng không hề nghe nói trên đường đánh tới thật sự đả thương một ai, vả lại lấy tu vi kiếm đạo của Trần Huyền Cơ, cũng không cần phải bi quan như thế, lời nói tựa như bàn giao hậu sự rơi vào trong tai Từ Hàn, rút cuộc khiến hắn có chút khó hiểu.

"Kiếm đạo vốn là con đường sát phạt, nếu như Trần mỗ đã lựa chọn con đường này, chắc chắn không sợ một trận chiến, Từ huynh không cần lo lắng." Nói đến đây, Trần Huyền Cơ mỉm cười, thực sự không hề dây dưa trên cái đề tài này quá lâu, rồi sau đó gã mới trầm ngâm nói: "Thực ra ngày hôm nay ta tới đây, cũng không phải là vì Tử Ngư."

"Ừ" Từ Hàn sững sờ, nhưng lại không nghĩ ra ngoại trừ Phương Tử Ngư thì giữa hắn và vị đại sư huynh này có chuyện gì để nói nữa.

"Ta nghe Chu Chương nói, Từ huynh muốn rời khỏi Linh Lung Các "

Lời này vừa ra khỏi miệng, lông mày Từ Hàn chợt nhíu một cái.

Trong cuộc xung đột với đám người Đồng Thiết Tâm, Du Lĩnh Khuất mấy ngày trước đó, Từ Hàn biết được Chu Chương trên thực tế là đệ tử của vị Chung Trường Hận kia, lại là đồng môn của Trần Huyền Cơ, Phương Tử Ngư. Từ Hàn cũng không quá bất ngờ khi bọn họ trao đổi với nhau, thế nhưng điều lạ lùng là, bọn họ không chỉ tự mình khuyên bảo hắn ở lại, lúc này còn nhờ vị đại sư huynh này xuất mã. Chẳng lẽ quá để ý đến chuyện của hắn hay sao.

"Ừ, thực sự có ý đó." Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Từ Hàn vẫn thành thật trả lời, có điều trong giọng nói đã có thêm vài phần cảnh giác.

"Từ huynh không cần phải làm như thế, Trần mỗ đến đây cũng không phải để làm thuyết khách." Bộ dáng như vậy đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Huyền Cơ, lúc đó gã cười cười, sau đó móc ra một vật từ bên trong lòng ngực, đưa tới trước mặt Từ Hàn.

Từ Hàn nhận lấy vật kia, tập trung nhìn vào, đó là một phong thơ.

"Phải đi hay ở lại, Từ huynh sau khi đọc thư này rồi hãy quyết định."

"Nhưng bất kể Từ huynh quyết định như thế nào, ân tình Từ huynh liều mình cứu Tử Ngư cùng rất nhiều sư đệ ở thành Nhạn Lai ngày đó."

"Trần mỗ trọn đời không quên."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch