Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 187: Ta là Quảng Lâm Quỷ (1)

Chương 187: Ta là Quảng Lâm Quỷ (1)



Chuông Huyền Long, chỉ khi người ngoài xông vào sơn môn mới có thể gõ vang, mà ba tiếng vang có nghĩa là chuyện xảy ra đã cực kỳ gấp gáp.

Đệ tử trên Trọng Củ Phong cùng lúc đó bắt đầu chuyển động, bất kể trong lúc này bọn họ đang làm chuyện gì, nhưng khi chuông Huyền Long gõ vang, bọn họ đều phải tạm thời ngừng công việc trên tay lại, cầm lấy binh khí của riêng mình nhanh chóng chạy tới cửa sơn môn.

Đám người Từ Hàn đương nhiên cũng như thế.

Nhưng Từ Hàn lại không kìm được thầm nghĩ cuối cùng là người nào dám xông vào Linh Lung Các?. . .

Mông Lương đã đến trấn nhỏ hưng thịnh bên dưới chân núi Linh Lung Các, gã ngồi ở lầu trà nhỏ trong trấn, nhìn tòa núi lớn nguy nga phía xa, trong mắt dấy lên chiến ý.

Có thể gặp y ngay lập tức.

Trong lòng gã thầm nghĩ như vậy, hiển nhiên có chút không kìm nén được, hận lúc này không thể cầm kiếm trong tay mình, đánh nhau với người nọ ba trăm hiệp.

"Trần Huyền Cơ cũng không phải là Nhạc Thành Bằng, lấy tu vi của ngươi lúc này nếu muốn đối phó hắn, nghỉ ngơi một ngày thật tốt rồi đi mới là thích hợp nhất." Một vị nam tử mặc áo đen bên cạnh gã nói không nhanh không chậm.

Mông Lương nghe vậy, nghiêng đầu lại, trên mặt hiện lên một nụ cười cực kỳ chân thành.

"Tiền bối nói đúng." Gã liên tục gật đầu phụ họa, cuối cùng lại truy vấn: "Vậy theo tiền bối, ta và Trần Huyền Cơ cuối cùng ai mạnh ai yếu?"

Nam nhân bưng chén trà trước người lên đặt ở bên miệng khẽ nhấp một miếng, nhìn sang thanh niên cười đùa tí tửng trước mặt,"Nếu như ta nói ngươi đánh không lại, ngươi sẽ chịu mang ta tới Ly Sơn ngay lập tức sao?"

Thần sắc trên mặt Mông Lương lúc đó trở nên trì trệ.

Ngay từ lúc đồng hành , trong lòng Mông Lương đã cảm thấy rất mâu thuẫn với nam nhân trước mặt cùng cô gái ở bên cạnh, nhưng do đối phương lạm dụng uy quyền bức bách nên có chút bất đắc dĩ.

Nhưng trong một lần nam nhân kia vô tình trông thấy Mông Lương đang luyện kiếm, tùy ý đề điểm một hai câu lại khiến Mông Lương được lợi rất nhiều.

Tâm tư của gã quá nhanh nhẹn?

Rất nhanh ý thức được hai người trước mặt chẳng những không phải là phiền toái, mà rất có thể chính là cơ duyên to lớn của gã.

Ngay từ sau lúc đó gã liền cẩn thận hầu hạ hai người từng li từng tí, hễ tìm được cơ hội sẽ lĩnh giáo người nam nhân kia những vấn đề trên kiếm đạo, mà nam nhân kia cũng giảng giải tất cả cho gã nghe.

Những lời đề điểm của nam nhân cũng không hẳn quá thuyết phục, nhưng mỗi lần như vậy đều đâm thẳng vào chỗ hiểm, thế cho nên trong hơn nửa tháng này, Mông Lương đã lĩnh ngộ kiếm đạo càng thêm sâu đậm.

Mông Lương cũng không bởi vậy rồi cho rằng tu vi kiếm đạo của vị nam tử trước mặt này thật sự mạnh hơn sư tôn của mình, nhưng ngầm cảm thấy dường như lý giải của nam tử đối với kiếm đạo thích hợp với gã.

Cho nên khi y nói gã cũng không phải là đối thủ của Trần Huyền Cơ, Mông Lương mới có một phen biến đổi như vậy.

"Đương nhiên là không." Mông Lương sau một lúc khác thường ngắn ngủi, liền khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ của bản thân."Ngay cả đánh không lại đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng phải thử một lần."

Mặc dù gã nhìn qua cười đùa tí tửng, nhưng vẻ bất mãn trong lời nói sao có thể giấu giếm được nam nhân cùng thiếu nữ đi cùng y?

"Nếu như ngươi muốn đánh thắng hắn, vậy đi, ta sẽ đến bẻ gảy hai tay hắn rồi ngươi lại đi đánh nhau với hắn, đánh xong nhanh chóng đưa bọn ta tới Ly Sơn!" Lúc này vị thiếu nữ có đôi mắt màu tím ở bên cạnh vỗ thành bàn, đằng đằng sát khí đứng lên.

Mông Lương nghe vậy lập tức vong hồn đại mạo.

Gã không cho rằng người thiếu nữ trước mặt này chỉ nói đùa, dọc theo con đường này bởi vì không thể kìm được đôi mắt của chính mình, không ít lần gã bị thiếu nữ nhìn như người vật vô hại này xử lý. Về sau gã mới phát hiện cô bé này nhìn qua dù chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng lại tương xứng ngang hàng với nam nhân kia, quan hệ cũng cực kỳ thân mật, liên tưởng đến thực lực mạnh mẽ đáng sợ của thiếu nữ, Mông Lương có thể kết luận được mơ hồ, chỉ sợ cô bé này cũng là một vị đại năng, nhưng có tu luyện chút pháp môn đặc thù cho nên mới trẻ tuổi như vậy.

"Tiền bối, không được." Gã vội vàng nói.

"Vì sao?" Lông mày cô bé nhíu lại, nói.

"Chuyện này. . . Trận tỷ thí kiếm đạo này coi trọng là công bằng, nếu như người bẻ gãy hai tay của y, vậy trận thi đấu này còn có ý nghĩa gì?"

"Hừ! Đàn ông các ngươi đều có cái tật xấu này." Cô bé bất mãn lầu bầu, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào nam nhân bên cạnh.

Nam nhân cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ, cười cười, nhưng cũng không nói lời nào.

Keng!

Keng!

Keng!

Đúng lúc này trên đỉnh núi nơi xa bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng chuông vang trầm trọng.

Dân chúng xung quanh vào lúc đó đều ngừng mọi việc trên tay mình, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi kia, hiển nhiên đều có chút khó hiểu.

"Đây là?" Mông Lương cũng sững sờ, cũng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Chuông Huyền Long." Nhưng lúc đó nam nhân kia lại đứng lên, thần sắc trên mặt căng thẳng,"Đi xem."

Dứt lời, y cũng không cho Mông Lương có cơ hội phản bác, vội dẫn cô bé kia đi về phía Linh Lung Các.

Mông Lương thấy thế chỉ biết oán thầm cũng không biết vừa rồi là ai nói nên chờ tới ngày mai, nhưng ý nghĩ như vậy đương nhiên chỉ tồn tại ở trong lòng gã, gã vẫn rất thành thật phóng bước chân ra đuổi kịp hai người. . . .

Lúc Từ Hàn cùng đám người đến sơn môn, chỗ này đã có đệ tử đến từ ba ngọn núi lớn đứng đầy.

Mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu đãng trong sơn môn, phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ, biểu lộ ra đã có cuộc đánh nhau đến nổi đổ máu.

Đang.

Kèm theo một tiếng vang nhỏ, trường kiếm trong tay Phương Tử Ngư ra khỏi vỏ, thân là nhị sư tỷ trên Trọng Củ Phong, ác quỷ tới xâm phạm, hiển nhiên cô không thể đổ trách nhiệm cho người khác.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch