Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 210: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng (1)

Chương 210: Diệp Hồng Tiên nổi giận đùng đùng (1)



Từ Hàn sau khi tiễn Phương Tử Ngư về chổ ở, lại đi tới đình gỗ.

Mặc Trần Tử cùng thiếu nữ có đôi mắt màu tím đã sớm đợi chờ ở chỗ đó từ lâu.

Từ Hàn hiển nhiên đã đoán được vài phần thân phận của thiếu nữ có đôi mắt màu tím, nhưng nếu như đối phương không muốn nói ra, Từ Hàn cũng không có ý tò mò.

Sau khi hắn nhìn rõ vị trí hai người liền bước nhanh nghênh đón.

"Sư bá, nhị sư nương." Hắn chắp tay nói với hai người, thần thái vô cùng cung kính.

"Ừ." Mặc Trần Tử đứng trong đình gỗ khẽ gật đầu."Sau ba ngày nữa ta phải rời khỏi nơi này."

"Nhanh như thế?" Từ Hàn nghe vậy có chút kinh ngạc, vị sư bá Mặc Trần Tử này mặc dù chưa ở chung với Từ Hàn quá lâu, nhưng sự quan tâm đối với hắn thì Từ Hàn hiển nhiên có thể cảm nhận được, trong suy nghĩ của hắn cũng rất ưa thích vị sư bá này, nên không muốn ly biệt đến mức đột nhiên như thế.

"Ừ, ba ngày sau, tổn thương của Mông Lương đã khôi phục tạm ổn, đến lúc đó ta mang theo hắn đi tới Trần quốc." Mặc Trần Tử lúc này khẽ gật đầu nói ra như thế.

Những ngày này Từ Hàn trong lúc nói chuyện với Mặc Trần Tử đã cảm nhận được sự quan tâm của y biểu hiện ra đối với Mông Lương, thế nhưng tính cách của hắn cho phép hắn có chút hiếu kỳ với những chuyện này, nhưng ít khi chủ động hỏi đến. Nhưng lúc này, hắn cuối cùng không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi vấn đề này.

"Sư bá dường như rất quan tâm vị Mông Lương kia, đệ tử cả gan hỏi lên một câu, sư bá cùng Mông Lương. . ."

"Sao vậy? Ngươi không thích vị cao đồ Ly Sơn kia ư?" Từ Hàn còn chưa nói ra khỏi miệng, Mặc Trần Tử lúc này lông mày nhíu lại, đã cắt đứt lời nói của hắn.

"Không phải, con cùng với hắn tiếp xúc không sâu, không có chuyện vui mừng hay căm ghét, chẳng qua cảm thấy con gặp gỡ sư bá quá ngắn, nếu như sư bá rảnh rỗi có thể nán lại chút thời gian ở Linh Lung các, nếu sư bá cảm thấy có gì không tiện thì con sẽ thanh minh với trong các, có lẽ chưởng giáo cũng sẽ cho con chút mặt mũi này." Từ Hàn lập tức giải thích, lo sợ Mặc Trần Tử hiểu lầm ý của hắn.

"Cái tốt nào cũng có kết thúc, ta và ngươi rốt cuộc có ngày từ biệt, hà tất làm những thứ ẻo lả như con gái?" Mặc Trần Tử nhẹ nhàng nói ra, mặc dù răn dạy như vậy, lại không có ý trách móc nặng nề." Về phần Mông Lương, Kiếm Lăng mặc dù nhân khẩu mỏng manh, nhưng rốt cuộc phải có một phần truyền thừa đấy, Mông Lương chính là đồ đệ ta nhìn trúng."

Từ Hàn lại không ngờ tới Mặc Trần Tử sẽ nói lời này.

Mông Lương mặc dù bại dưới kiếm Trần Huyền Cơ, nhưng thiên phú kiếm đạo gã bày ra tuyệt không phải người thường có thể so sánh, nếu như Mặc Trần Tử thực sự muốn thu vị đệ tử kế tiếp mà nói, Mông Lương đúng là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng Mông Lương vốn đã bái nhập vào Ly Sơn, theo như quy củ giang hồ, bất kể là Đại Chu hay Trần quốc, thậm chí triều Hạ. Nếu không được sư môn đáp ứng thì một trò không thể bái hai thầy. Huống chi Mông Lương lại là cao đồ của Ly Sơn, đệ tử thân truyền của Diễn Thiên Thu, lão sao có thể có thể để cho Mông Lương bái nhập Kiếm Lăng Nam Hoang?

"Thế nhưng Mông Lương là đệ tử Ly Sơn, không nói đến việc hắn có nguyện ý hay không, phía sau hắn còn có Ly Sơn kiếm tông, làm sao có thể. . ." Bởi vậy, Từ Hàn lúc này càng thêm nghi hoặc.

Nhưng Mặc Trần Tử sau khi nghe vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, liền nói". Vì vậy ta muốn cùng gã đi tới Trần quốc, yêu cầu tên đồ nhi này với tiểu lão đầu Diễn Thiên Thu kia."

Từ Hàn nghe đến đó, không kìm được nhíu mày, Diễn Thiên Thu không biết bỏ ra nhiều ít tâm huyết mới bồi dưỡng được một đệ tử như Mông Lương, sao có thể bởi vì một câu của Mặc Trần Tử liền tặng cho Kiếm Lăng Nam Hoang. Dù Từ Hàn cũng nghe ra trong chuyện này chứa nhiều kỳ quặc. Nhưng hắn nhìn vẻ mặc chắc chắn của Mặc Trần Tử, cuối cùng không muốn hỏi nhiều, bởi vậy liền kết thúc cái đề tài này.

"Vậy con chúc sư bá chuyến này thuận lợi, nếu như lúc đó nhàn rỗi, xin người lại đến Linh Lung các, đệ tử nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không rời khỏi nơi này." Từ Hàn chắp tay nói.

"Ừ. . ." Mặc Trần Tử nghe vậy khẽ gật đầu, thanh tuyến có chút nặng nề, khiến cho Từ Hàn có chút kỳ quái, cũng khiến cho thiếu nữ đôi mắt màu tím ở bên nhíu mày.

Thế nhưng y rất nhanh liến nói tiếp: "Ba ngày nữa sẽ phải rời đi, hôm nay ta sẽ giảng giải một ít vấn đề về kiếm chiêu 《 Đại Diễn kiếm quyết 》 cho ngươi hiểu."

Từ Hàn nghe lời nói của y, trong lòng nghi hoặc càng lớn, nhưng Mặc Trần Tử hiển nhiên đã bắt đầu giảng giải kiếm chiêu theo như lời của y, nên Từ Hàn cũng không dám cắt ngang, bởi vậy chỉ có thể là dằn ý nghĩ trong đầu xuống, kiên nhẫn nghe mỗi chữ mỗi câu của y. . . .

Rất nhanh đã đến giờ sửu.

Mặc Trần Tử kết thúc lần dạy bảo ngày hôm nay, Từ Hàn thấy Mặc Trần Tử không tâm tư hàn huyên với hắn, bởi vậy chỉ có thể đè nghi hoặc trong lòng xuống, cáo biệt y.

Chờ đến khi bóng hình Từ Hàn biến mất khỏi tầm mắt, Quỷ Bồ Đề ở bên cạnh Mặc Trần Tử cuối cùng nhịn không được hỏi.

"Vì sao ngươi không nói cho chân tướng cho hắn nghe?"

Chân tướng trong lời nói của nàng chính là chuyện thọ nguyên của Mặc Trần Tử chỉ còn lại không đến năm tháng.

"Mưa gió nổi lên, con đường của hắn càng khó so với con đường của ta, cần gì lại để cho hắn nhiều thêm phiền não đây?" Mặc Trần Tử nhìn bóng lưng Từ Hàn biến mất, chậm rãi nói.

Quỷ Bồ Đề lúc đó liếc nhìn nam nhân bên người, cũng không phản bác lại chuyện này mà chỉ hỏi: "Rốt cuộc là người nào làm thương thế của ngươi thành như vậy?"

"Việc đã đến nước này, cần gì truy vấn?" Mặc Trần Tử cười nhạt một tiếng.

"Ngươi đang sợ ta báo thù cho ngươi?" Tâm tử của Quỷ Bồ Đề dù sao cũng nhạy bén? Nàng đã nhiều lần hỏi thăm chuyện này, nhưng không đạt được câu trả lời thuyết phục của Mặc Trần Tử, cách giải thích duy nhất chính là sợ nàng trả thù thay y.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch