Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 221: Con gái lớn không dùng được (1)

Chương 221: Con gái lớn không dùng được (1)



Linh Lung các xong rồi.

Ý niệm như vậy không chỉ xuất hiện trong đầu những trưởng lão chấp sự kia, mà còn xuất hiện trong lòng những Đại năng giả âm thầm nhìn chăm chú vào tình huống của Linh Lung các.

Bọn họ thầm nói như vậy, đồng loạt thu hồi ánh mắt từ đằng xa phóng tới của mình.

Tư Không Bạch đã trọng thương không có lý do gì để chống đỡ được Thiên lôi tiếp theo oanh kích, mà theo cái chết của lão, có lẽ Linh Lung các còn có thể sống thêm một thời gian nữa dưới sự chống đỡ của Chung Trường Hận, nhưng Tư Không Bạch trước đó thu nhận Diệp Hồng Quân, không thể nghi ngờ đã khuấy động thần kinh mẫn cảm của Chúc Hiền.

Sau khi Tư Không Bạch chết, Linh Lung các tất nhiên không thể kiên trì quá lâu dưới sự ăn mòn của Trường Dạ Ty.

Diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.

Linh Lung các sừng sững mấy ngàn năm ở Đại Chu đi đến đường cùng, đây tự nhiên là một chuyện đáng giá thổn thức.

Nhưng chủ nhân của những ánh mắt kia lại không có chút tâm tư đi cảm thán vì sự diệt vong của nó, bọn họ đã bắt đầu tính toán làm thế nào ứng phó với một loạt vấn đề sau khi Linh Lung các ngã xuống mang đến.

Từ bây giờ Linh Lung các nhất định chỉ là mấy bút được ghi chép rải rách trong những trang sách ố vàng kia.

Thật giả trong đó, có lẽ còn phải xem tâm tình của người thắng cuối cùng.

Người thắng là vua, kẻ thua là giặc, xưa nay đã như thế.

Tư Không Bạch đánh cuộc thua một phen này, Linh Lung các sẽ chôn cùng lão.

Có chơi có chịu, cuộc đánh cờ giữa người nắm quyền cho tới bây giờ vẫn tàn nhẫn cùng máu tanh như thế. ...

Đạo Thiên lôi thứ sáu đánh xuống.

Đầu Tư Không Bạch vào lúc đó cũng buông xuống.

Thua ư?

Lão tự hỏi mình như vậy, và đáp án nhận được là chắc chắn.

Lão có một chút mơ hồ.

Mà bên tai chợt truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào.

Lão quay đầu nhìn chằm chằm về phía dưới người.

Nơi đó, các đệ tử Linh Lung các giống như thủy triều lui về phía dưới núi. Khuôn mặt của họ viết đầy nỗi sợ hãi và lo lắng.

Các ngươi làm gì vậy?

Tư Không Bạch hỏi, thanh tuyến khô khốc, như âm thanh khi gãy cành cây khô bị giẫm nát phát ra, khó nghe đến cực điểm.

Nhưng lão không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Bọn họ vẫn đang chạy, giống như thoát khỏi thứ gì đó làm cho họ sợ hãi.

Tại sao?

Tư Không Bạch càng lúc càng khó hiểu, lão hỏi thêm lần nữa.

Nhưng giọng nói nhợt nhạt đã bị nhấn chìm trong đám đông, đồng thời không một ai đáp lại.

Ánh mắt của lão đảo qua trên mặt mọi người, một khắc kia lão chợt có chút hiểu ra.

Bọn họ sợ mình. Hoặc có thể nói là đang sợ đạo Thiên lôi do mình đưa tới.

Đó đích thật là một đạo Thiên lôi đủ để hủy diệt toàn bộ Trọng Củ Phong, nhưng mình là vì Linh Lung các, vì những đệ tử đang hốt hoảng chạy trốn trước mắt này.

Bọn họ... sao có thể đối xử với mình như thế!

Bọn họ làm sao có thể coi mình như mãnh thú hồng hoang!

Tư Không Bạch rất hoang mang, hoang mang như vậy lại rất nhanh biến thành phẫn nộ, mà phẫn nộ lại trong nháy mắt hóa thành bất đắc dĩ.

Lão rốt cuộc không cách nào đối kháng Thiên lôi cuồn cuộn mà đến này.

"Thế nào? Ngươi không thử lại sao?"

Mà đúng lúc này, trong đầu lão chợt vang lên một đạo thanh tuyến già nua lại hiền lành.

"Ai!" Tư Không Bạch vốn thần trí mơ hồ khi đó trong lòng chấn động, lão đưa mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện bốn phía ngoại trừ mình và Thiên lôi gào thét trên đỉnh đầu đã thì không còn tung tích của người nào khác.

"Không phải ngươi nói muốn thay ta đánh một trận với trời sao? Lúc này muốn từ bỏ ư?"

Trong đầu lại có một thanh tuyến hỏi lần nữa.

Tư Không Bạch nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Ngươi là Vô Thượng chân nhân?"

"Muốn thử lại không?" Thanh âm trong đầu cũng không trả lời vấn đề của Tư Không Bạch, mà khi đó tiếp tục lên tiếng hỏi, trong thanh tuyến dĩ nhiên mang theo một chút hương vị mê hoặc.

"Thử xem?" Tư Không Bạch cười thảm thiết."Ngươi nhìn đệ tử Linh Lung các ta, bọn họ không chịu nổi như thế, ta thành Địa Tiên thì có thể như thế nào? Linh Lung các đã xong rồi..."

"Họ? Chỉ là chim sống trong lồng giam, mà ngươi thì khác, chỉ cần ngươi vượt qua Thiên kiếp này, ngươi chính là Thần tiên trên mặt đất, ngươi sẽ có được thọ nguyên trăm năm ngàn năm, ngươi có thời gian đi tìm đệ tử đủ để kế thừa y bát Linh Lung các, mà bọn họ chỉ là binh khí trong tay ngươi, nghe lời thì dùng, nếu không nghe lời..." Thanh tuyến già nua kia đột nhiên trở nên lạnh lẽo,"Vậy thì thay đổi bọn họ."

Trong đầu Tư Không Bạch khi đó nổ vang một hồi, lão sinh ra một cỗ rộng mở trong sáng giống như thể hồ quán đỉnh.

"Đúng vậy. Chỉ cần ta vượt qua thiên kiếp, ta sẽ có đủ thời gian đi thay đổi Linh Lung các..." Lão nỉ non, thần thái tối tăm trong mắt đột nhiên trở nên sáng ngời. Nhưng rất nhanh lão lại vô lực buông hai tay mình xuống,"Thế nhưng, ta không chống lại được Thiên kiếp này..."

"Ta đã hứa rằng sẽ giúp ngươi." Thanh tuyến của Vô Thượng chân nhân vang lên lần thứ hai,"Thọ nguyên của ta đã sắp đến cuối cùng, đây là cơ hội duy nhất có thể giúp được ngươi..."

"Nhưng..." Tư Không Bạch nghe vậy tâm tư trầm xuống, Vô Thượng chân nhân chiến bại ở thời điểm Thiên kiếp thứ sáu gia thân, đã không còn bao nhiêu thọ nguyên có thể dùng được, mấy ngày trước cầu quẻ vì mình cũng hao phí không ít thọ nguyên, nếu giờ phút này lại vì mình ngăn cản Thiên kiếp, như vậy tuổi thọ của Vô Thượng chân nhân khả năng sẽ đi đến hồi kết, lão không xác định trao đổi như vậy đến tột cùng có ý nghĩa gì đối với Vô Thượng chân nhân.

"Đừng có thái độ nữ nhi nữa, cái chết của ta đã là nhất định, chỉ cần ngươi nhớ rõ tất cả những gì ta làm hôm nay, mang ngươi tu thành Địa Tiên thì chớ quên thay ta chém giết hôn quân, cứu bách tính trong nước lửa, cái chết của ta sẽ đáng giá!" Trong lúc Tư Không Bạch do dự, thanh âm của Vô Thượng chân nhân lại vang lên, so với lúc trước, trong thanh tuyến của y có thêm vài phần lo lắng cùng thúc giục.

Tư Không Bạch cũng không phải là người thiếu quyết đoán, lão làm sao có thể buông tha Linh Lung các?

Bởi vậy sau khi nghe được lời này, trưởng lão cấp độ sư tổ cuối cùng của Linh Lung các trong lòng quét ngang, đã có quyết định.

"Tại hạ tuyệt đối không phụ tiền bối ủy thác." Vào thời điểm đó, lão trầm giọng nói.

Âm thanh này vừa dứt, một cỗ lực lượng bàng bạc đột nhiên từ trào ra trong lục phủ ngũ tạng của lão, thân thể lão vốn đã đi đến đường cuối cùng vào giờ khắc đó lại tỏa ra lực lượng cường đại hơn trước.

"A!" Những đại năng vốn đã thu hồi ánh mắt của mình cũng cảm nhận được sự khác thường của Tư Không Bạch, bọn họ không thể không đưa ánh mắt đang thu hồi chiếu tới lần nữa, mà trạng thái của Tư Không Bạch giờ phút này lại làm cho trong lòng mọi người chấn động.

Vị lão nhân toàn thân đầy máu kia hiện tại thân thể gầy gò lần nữa thẳng tắp, lực lượng bàng bạc như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể lão, lão ngẩng đầu lên, trong mắt màu máu đại thịnh, mà phía sau lão cũng sinh ra một đạo hư ảnh màu đỏ thật lớn, đó là một thứ mọi người chưa từng được thấy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch