Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 226: Đạo lý (hạ) (1)

Chương 226: Đạo lý (hạ) (1)



Sắc mặt của Long Tòng Vân lúc đó trở nên đỏ bừng.

Cơ thể y bắt đầu run rẩy, đôi môi trên dưới chà xát vào nhau.

Y đã tức giận, cơn giận trước nay chưa từng có.

Ngay cả Ninh Trúc Mang lúc trước giáng chức y vào Đại Hoàn Phong ở trước mặt mọi người, y cũng chưa từng tức giận như thế.

Ánh mắt của y giống như kiếm sắc nhìn thẳng vào bóng người đang chậm rãi bước vào đại điện phủ Tế Thế kia, y không thể không dùng hết khí lực toàn thân mới có thể ngăn chặn được xúc động muốn đánh chết thân ảnh kia tại chỗ.

Y là Long Tòng Vân.

Trưởng lão từng thống lĩnh Trọng Củ Phong, hiện giờ là chưởng giáo Linh Lung các do Tư Không Bạch khâm điểm.

Trước mắt tên phế vật bị Ninh Trúc Mang đề bạt, hiển nhiên lại đánh đệ tử của y thành bộ dáng như vậy, sau đó lại càng là thị uy ném gã đến trước mặt mình.

Đây quả thực là khiêu khích.

Tư Không Bạch trên đài cao không nói gì, lão chỉ híp mắt nhìn vị thiếu niên bước vào, hào quang trong mắt chớp động, dường như có hứng thú đối với việc này. Mà Diệp Hồng Tiên phía sau lão vào lúc đó lại cúi đầu, tựa như không dám nhìn người tới.

Phủ Tế Thế lại lâm vào trầm mặc.

Hầu như tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người vị thiếu niên kia.

Hắn mặc một bộ Ma y, cánh tay phải buộc vải trắng, bộ dáng thong dong, khóe miệng thậm chí mang theo một nụ cười.

Bành!

Long Tòng Vân giận không thể kiềm chế, y khi đó cuối cùng không kìm nén được nội tâm cuồn cuộn, vỗ án đài trước người, nhanh chóng đứng dậy.

"Cuồng đồ lớn mật, ngươi vừa đả thương đồ nhi ta, lại xông vào phủ Tế Thế, chẳng lẽ coi Linh Lung các chúng ta không người?" Long Tòng Vân lập tức giận mắng.

"Xông vào? Không phải Tư Không trưởng lão gọi ta tới đây sao?" Thiếu niên kia nghi hoặc nhìn về phía Long Tòng Vân, rất là khó hiểu hỏi.

"Vậy ngươi có thể đả thương đệ tử trong môn ta? Tùy ý làm bậy như thế là bị người lệnh âm thầm trả thù, hay là có chỗ dựa vào cho rằng môn hạ Long Tòng Vân ta tàn lụi?" Long Tòng Vân có thể được đại đa số trưởng lão chấp sự ở Trọng Củ Phong đồng ý, cũng không chỉ dựa vào kiếm trong tay, tâm tư của y cũng rất kín đáo, sau một thời gian ngắn phẫn nộ, y lập tức ngửi được một chút hương vị có thể lợi dụng từ trong hành động đường đột của Từ Hàn.

Y rất rõ ràng cho dù Tư Không Bạch giáng Ninh Trúc Mang khỏi vị trí chưởng giáo, nhưng phe của hắn vẫn có Chung Trường Hận ở sau lưng làm chỗ dựa, hiện tại đối phương tạm thời nhượng bộ, cũng không phải y có thể yên tâm vô ưu, lời này của y chính là nói cho Tư Không Bạch trên đài cao kia nghe, y muốn họa thủy đông dẫn, dùng mọi khả năng đả kích lực lượng phe Ninh Trúc Mang.

"Sao Long trưởng lão lại nói ra lời này? Ta và ngài đều là người trong Linh Lung các, ta sao có thể khi nhục môn sinh của ngươi. Ngược lại Long trưởng lão rất kỳ quái, Từ mỗ có lòng giúp ngươi quản giáo đồ nhi, ngài không cảm tạ Từ mỗ, sao còn dùng lời nói khó nghe như vậy?" Từ Hàn cũng không tiếp chiêu, hắn ngược lại vẻ mặt ủy khuất nhìn về phía Long Tòng Vân, rất là hoang mang hỏi.

Bộ dáng kia quả thực có vài phần thần vận của Tống Nguyệt Minh, người bên ngoài tất nhiên không hiểu được, nhưng Phương Tử Ngư và Tống Nguyệt Minh cực kỳ thân cận với hắn lúc đó lại không nhịn được bật cười, mới ý thức được dường như hoàn cảnh không đúng, vội vàng che miệng nhỏ nhắn của mình lại.

"Quản giáo?" Nhưng Long Tòng Vân nghe vậy mới vừa rồi hạ ba phần tức giận, lại tiếp tục bốc lên,"Đệ tử Long Tòng Vân ta từ khi nào đến phiên ngươi quản giáo?"

Từ Hàn dường như sớm đã đoán được Long Tòng Vân sẽ có lời này, hắn khi đó thần sắc nghiêm lại, chắp tay chân thành mà nói.

"Vậy ta phải xin hỏi Long trưởng lão một phen rồi."

"Ta ở trong viện luận trà cùng hảo hữu, chúng ta làm chủ, hắn làm khách, nhưng Lãng Triêu Sa đến trong viện của ta hô to gọi nhỏ, người là khách đối xử với chủ như thế, hành động này là bất lễ."

"Hắn là sư huynh, bằng hữu Tống Nguyệt Minh của ta là sư đệ, Tống Nguyệt Minh mới chỉ hỏi vài câu, hắn đã quyền cước đấm đá, là huynh lại đối xử với sư đệ như thế, thứ này là bất nhân."

"Mà luận địa vị, ta là khách khanh, hắn là đệ tử, luận bối phận thì ta lớn hắn một bậc, ta là trượng phu của sư thúc hắn, hắn là hậu bối của thê tử của ta, ta cũng lớn hơn hắn một bậc. Hắn lại ô ngôn uế ngữ, lời cực kỳ khó nghe. Đối xử với người cấp bậc lớn hơn như vậy là bất hiếu."

Những lời này của Từ Hàn giống như đạn pháo liên châu phun ra, đại điện vốn đã im lặng khi đó càng thêm yên tĩnh, gần như đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người cũng không ngờ tới công phu ngoài miệng của hắn lại là cao minh như vậy, ánh mắt của bọn họ cũng đồng loạt hướng về phía vị chưởng giáo mới lên sắc mặt khó coi đến cực điểm kia, đáy lòng âm thầm nghĩ đến vở kịch lớn ngày hôm nay chỉ sợ không đơn giản như bề ngoài vậy.

Mà Từ Hàn sau khi nói xong những lời này, cũng không có chút ý tứ dừng lại, hắn lại quay đầu nhìn Long Tòng Vân, thanh tuyến lạnh lẽo, hỏi.

"Thử hỏi Long trưởng lão, đồ đệ bất lễ bất nhân bất hiếu, không có chút liêm sỉ như thế, rốt cuộc ngài đã dạy dỗ như thế nào?

"Ngươi !!!." Long Tòng Vân khi đó cuối cùng thẹn quá hóa giận, khí thế quanh người y bốc lên mạnh mẽ, một cỗ uy áp bàng bạc đánh thẳng về phía Từ Hàn."Ngươi thật sự cho rằng Long Tòng Vân ta không giết được ngươi?"

Uy thế của tu sĩ Đại Diễn cảnh đáng sợ như thế nào, dưới sóng triều mãnh liệt như vậy, thân thể Từ Hàn tựa như một chiếc thuyền con, có thể lật úp trong đại dương bất cứ lúc nào.

"Long trưởng lão muốn giết ta?" Nhưng Từ Hàn lại cắn răng, đứng thẳng người dưới uy áp như vậy, hắn đối mặt với ánh mắt Long Tòng Vân, gằn từng chữ nói.

"Vậy thì ngài..."

"Thử xem.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch