Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 313: Mở màn vở kịch

Chương 313: Mở màn vở kịch



Từ sau khi Thiên Thú doanh trong tay bị Đại Hoàng thành phục kích, Mục Cực như đổi tính tình, không còn phái quân quấy rối nữa.

Nhưng mây đen trên Đại Hoàng thành lại không bởi vậy mà tan đi, ngược lại có vài phần xu thế càng thêm nghiêm trọng.

Cho dù cách nhau vài dặm, cũng có thể từ xa xa nhìn thấy đại quân ở chỗ quân doanh Mục gia bị điều động liên tục, hai ngày ngắn ngủi đã có khoảng chừng hai mươi vạn sĩ tốt Đại Hạ nhập trú, quân doanh vốn đã to lớn bởi vậy được mở rộng gần gấp đôi.

Mà những thứ này đều không thể gạt được tai mắt của đám người trên Đại Hoàng thành, hoặc có thể nói là Mục Cực hoàn toàn không có ý định giấu diếm bọn họ.

Y phóng thích một tin tức cho Đại Hoàng thành - đại chiến sắp bắt đầu!

Mục đích làm như vậy cũng rất đơn giản, một là dao động quân tâm của sĩ tốt Đại Hoàng thành, hai là biểu hiện quyết tâm chiếm bằng được tòa thành này.

Bầu không khí trên Đại Hoàng thành cũng bởi vậy mà trở nên ngưng trọng, một cỗ khí tức xơ xác lan tràn ở đầu thành.

Từ Hàn cũng kiến thức được cái gọi là tinh binh bách chiến, chênh lệch với những binh tôm tướng cua mà hắn mang tới đến mức nào.

Đại chiến sắp tới, mười vạn đại quân trong tay Lâm Thủ chẳng những không có nửa phần lười biếng, ngược lại tích cực chuẩn bị chiến sự, ngược lại ba vạn binh mã Từ Hàn mang đến cộng thêm hai vạn nhân mã mà triều đình không biết lấy được từ chỗ nào đều người người cảm thấy bất an, đừng nói trông cậy vào bọn họ giết địch, xem chừng nếu quân Mục gia thật sự phá thành, người đầu tiên nộp vũ khí đầu hàng chính là những người này.

Lâm Thủ cũng tốt, Từ Hàn cũng được, hiển nhiên đều không có tâm tư dạy dỗ đám người mạt hạng kia ở thời điểm mấu chốt này, chỉ có thể giao việc hậu cần và một ít công tác không cần xung đột chính diện với địch nhân cho bọn họ. ...

Đại chiến cuối cùng cũng tới.

Ngay trong đêm ngày thứ sáu kể từ khi Từ Hàn đi tới Đại Hoàng thành.

Trên bầu trời Đại Hoàng thành mới quang đãi được mấy ngày chợt mây đen dày đặc, mưa thu rả rích rơi xuống, tưới lên đầu tường Đại Hoàng thành.

Cũng đúng một đêm mưa như thế này.

Chỗ quân doanh Mục Cực truyền đến một tiếng kèn dài.

Tiếng khàn khàn kia phá vỡ bóng đêm nồng đậm, xuyên qua tầng tầng màn mưa, rơi vào đầu thành Đại Hoàng thành.

"Địch tập!!!"

Không biết là ai phản ứng trước, phát ra một tiếng hô to như vậy, vì thế trên Đại Hoàng thành trong bóng đêm phong hỏa bốc lên, khói báo động cuồn cuộn không dứt. ...

Mấy ngày nay yên ổn khiến Từ Hàn có chút không biết nên làm gì, hắn ở trong doanh trướng tu luyện công pháp của bản thân, nhưng khi mới vận hành chân khí trong cơ thể theo pháp môn "Đại Diễn Kiếm quyết" một cái chu thiên, đầu thành đã vang lên từng trận kinh hô, hắn lúc này mới biết được, nhất định là Mục Cực đã phát động tiến công.

Mà bản thân hắn lại cảm thấy lần này sẽ không còn là đánh nghi binh nữa.

Hắn lập tức bất chấp những thứ khác, nhấc Hình Thiên kiếm lên, nhanh chóng bước ra khỏi doanh trướng, cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là sĩ tốt nhanh chóng tập kết về phía đầu thành Đại Hoàng thành. Mà trong những giáp sĩ này còn xen lẫn một bóng người cực kỳ khác biệt.

Tô Mộ An vốn thấp hơn mọi người một cái đầu, lưng đeo đao kiếm kia, đang ra dáng muốn cùng mọi người xông lên thành lâu giết địch.

"Tô Mộ An!"

Từ Hàn trong lòng thầm lo lắng, trận chiến này cũng không phải là trò chơi của con nít ranh, nếu Tô Mộ An đi thì dù chỉ là một mũi tên cũng đủ để lấy tính mạng gã.

Từ Hàn chắc chắn không dám để gã mạo hiểm, cho nên hắn khi đó lập tức phát ra một tiếng hô to, gọi cậu bé đang tính xông theo đám người kia lại.

Tiểu tử kia nghe vậy cũng là ngơ ngẩn một hồi, gã đứng trong đám người nhìn trái nhìn phải, một lúc lâu mới phát hiện Từ Hàn ở cách đó không xa.

"Phủ chủ! Có kẻ thù đến, chúng ta nhanh đến đầu thành giúp sức!"

Tô Mộ An cũng không hề cảm thấy bản thân mình sẽ là vướng bận, gã chạy đến trước mặt Từ Hàn, cao giọng nhanh chóng thúc dục hắn.

Từ Hàn thấy gã như vậy lập tức cảm thấy đau cả đầu.

Hắn đang nghĩ nên dùng lý do gì để trấn an gã, đừng để tiểu gia hỏa này làm cho mình càng thêm loạn. Nhưng đầu óc hắn bởi vì chiến sự có thể phát sinh ở đầu thành bất cứ lúc nào mà có chút nghĩ không ra, vốn đang buồn rầu thì khóe mắt lại chợt liếc thấy Tần Khả Khanh có chút bối rối, vừa mới từ doanh trướng đi ra.

Tu vi Tần Khả Khanh không quá cao, mới đến cảnh giới thứ hai Đan Dương cảnh, hiển nhiên sẽ không giúp được gì cho chiến sự ở Đại Hoàng thành, nhưng y thuật của nàng coi như không tệ, bởi vậy có thể chủ động phối hợp với các y sư trong Đại Hoàng thành chăm sóc thương binh.

"Khả Khanh!"

Từ Hàn thấy Tần Khả Khanh, lập tức giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn hô lớn gọi nàng, lại lôi kéo Tô Mộ An đi tới.

"A, nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ tốt Khả Khanh tỷ tỷ, nhớ kỹ, một tấc cũng không rời."

Từ Hàn chỉ chỉ Tần Khả Khanh rồi nói như vậy.

"A?"

Nhưng cậu bé một lòng muốn ra trận giết địch hiển nhiên cũng không hài lòng với sự sắp đặt như vậy, gã đang muốn phản bác cái gì đó.

"Thầy thuốc là một mắt xích cực kỳ quan trọng đối với quân đội, thầy thuốc còn sống sẽ có thể chữa cho rất nhiều tướng sĩ không cần chết, cho nên ngươi bảo vệ Khả Khanh tỷ tỷ chính là giúp Đại Hoàng thành một việc lớn, chuyện này có ý nghĩa hơn nhiều so với việc ngươi giết mấy vị Đế quân."

Từ Hàn cũng không cho gã cơ hội phản bác, há miệng ném một bộ lý luận lên mặt Tô Mộ An, thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi này nghe được ngơ ngẩn một hồi.

"Thật ư?"

Tô Mộ An rốt cuộc cũng không rõ Từ Hàn muốn nói cái gì, gã chần chờ hỏi.

"Đương nhiên."

Từ Hàn cực kỳ chắc chắn đáp lại.

Hiện tại mới để cho Tô Mộ An an tâm lưu lại, Từ Hàn sau khi làm xong những việc này chợt ngẩng đầu áy náy nhìn Tần Khả Khanh một cái. Sau khi rời khỏi Linh Lung các lại có quá nhiều chuyện vặt vãnh, cho nên hắn gần như không có thời gian nói chuyện riêng với nàng.

Mà bây giờ hiển nhiên cũng không phải lúc, khi đó hắn trầm giọng nói:

"Trông chừng tiểu tử kia, chính ngươi cũng phải thật cẩn thận, ta muốn đi chỗ đầu thành kia."

Từ Hàn dứt lời, xoay người muốn đi về phía đầu thành.

Cô bé này khi đó chợt mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Từ Hàn đã đi xa, nàng ngẩn người, lời nói này lúc ra khỏi miệng đã nhỏ đi rất nhiều.

"Từ công tử... cũng phải cẩn thận a."

Nàng nói như vậy, nhưng giọng nói vốn không lớn lại bị bao phủ trong đám người ồn ào, chỉ có Tô Mộ An ở bên cạnh nàng nghe được.

Tiểu tử kia nhìn Từ Hàn đi xa, lại nhìn thiếu nữ vẻ mặt cô đơn bên cạnh, tròng mắt vừa đảo, dường như hiểu được gì đó, lại tựa như không hiểu được thứ gì. ...

Khi Từ Hàn leo lên trên tường thành, mọi người ở Đại Hoàng thành đã sớm nghiêm trận chờ đợi.

Từng hàng quân sĩ thần sắc nghiêm trang chắp tay đứng ở cửa thành, mũi tên đã lên dây, cung đã kéo căng, ánh mắt như ngọn đuốc nhắm vào quân địch càng ngày càng gần dưới đầu thành.

Sắc mặt Lâm Thủ nặng nề.

Đám người Hầu Lĩnh, Chu Chương tay cầm đao kiếm, thậm chí ngay cả Diệp Hồng Tiêu và Phương Tử Ngư khi đó đều dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cảnh tượng dưới thành.

"Giết!"

Lúc này, trong đội ngũ của Mục Cực chợt vang lên một tiếng rống giận dữ, các sĩ tốt Đại Hạ xông lên phía trước phát ra một tiếng rống giận rung trời, nương theo sát khí cuồn cuộn như sóng to gió lớn đánh tới.

Bóng đêm nồng đậm, giáp trụ màu đen của bọn chúng gần như hòa làm một thể với bóng đêm, đao kích trong tay đã ra khỏi vỏ lóe lên hàn quang thấu xương trong bóng tối nồng đậm, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục, rốt cục vươn nanh vuốt của mình ra về phía Đại Hoàng thành.

Mưa nặng hạt hơn một chút.

Mưa rơi vào đầu thành Đại Hoàng thành, tí ta tí tách.

Các cung thủ trên Đại Hoàng thành tựa như điêu khắc, gắt gao cầm cung tiễn trong tay không nhúc nhích.

Lá cờ chữ Lâm khổng lồ tung bay trên đầu thành, bay phất phới trong mưa đêm và gió thu.

Quân địch càng ngày càng gần, Từ Hàn thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng tường thành Đại Hoàng dường như cũng đang run rẩy nhè nhẹ dưới tiếng bước chân chỉnh tề lại nặng nề của đối phương.

Ầm!

Chợt trên chân trời vang lên một tiếng trầm đục.

Thanh âm kia giống như trống hoa mở màn trong rạp hát, cái mõ Tần xoang lên giọng. (Tần xoang (loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau))

Tiếng nổ lớn vang vọng, quân đội Đại Hạ bắt đầu xung phong.

"Phóng tên!"

Lâm Thủ phát ra một tiếng gầm giận dữ.

Vì vậy, có một màn nước màu bạc đổ xuống.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn mưa, xé rách một mảnh bóng đêm đen kịt.

Ngay hiện tại, vở kịch lớn này rốt cuộc cũng nghênh đón sự khởi đầu hoành tráng của nó ...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch