Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 37: Chờ thời mà động (1)

Chương 37: Chờ thời mà động (1)



Từ Hàn mất ba ngày mang Huyền nhi theo sát phía sau một đám binh lính dưới trướng Trường Dạ Ty.

Bọn chúng làm việc cực kỳ cẩn thận, chuyên chọn đường núi yên tĩnh hành quân, ban ngày nấp đêm ra, vả lại bất cứ lúc nào đều có ba người tuần tra, Ba ngày này Từ Hàn cẩn thận từng li từng tí ẩn núp, nhưng lại không thể tìm được bất cứ cơ hội có thể cứu người nào.

Hơn nữa bởi vì đám binh lính của Trường Dạ Ty chọn hành quân vào ban đêm, Từ Hàn vì không mất dấu bọn chúng nên phải ngừng chuyện hấp thu Yêu lực cho mèo đen mỗi ngày, Huyền nhi cũng hiểu chuyện, mạnh mẽ gắng gượng qua ba ngày này, nhưng mà tinh thần lại kém hơn nhiều so với mấy ngày trước, Từ Hàn không biết cứ tiếp tục như vậy, có tạo thành tổn thương không thể bù đắp đối với mèo đen hay không.

Bên kia, mặc dù vị trí của bọn chúng lúc này cách Đô thành Trường An của Đại Chu còn khá xa, nhưng một khi vào Lương châu, chỗ đó khác hẳn với vùng phía nam Từ châu này, quân đội tuần tra có thể nhìn thấy ở khắp nơi, cho dù là thế lực của Sâm La Điện ở Lương châu cũng cực kỳ yếu kém bạc nhược.

Khi đó Từ Hàn muốn ra tay cứu Thương Hải Lưu lại khó càng thêm khó rồi.

Ngay khi Từ Hàn trong lòng lo lắng, nhiều lần không kìm được muốn ra tay thì mọi chuyện lại có bước xoay chuyển.

Đó là ngày thứ năm Thương Hải Lưu bị áp giải đi.

Từ Hàn luôn luôn theo sát đám sĩ tốt ở xa xa lại chợt phát hiện trừ hắn ra, dường như còn có người đang theo dõi đám người là nanh vuốt của Trường Dạ Ty này.

Mà lúc hắn phát hiện nhóm người kia thì họ cũng đồng thời phát hiện Từ Hàn.

Nhưng rất kỳ lạ chính là, dường như bọn họ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với việc Từ Hàn có mặt ở đây, chỉ luôn luôn giữ đầy đủ cảnh giác đối với, nhưng không có ý tứ ra tay hoặc là cùng hắn nói chuyện.

Từ Hàn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng hắn dù sao thế đơn lực bạc, cũng không dám chủ động trêu chọc, chỉ có thể lặng yên theo dõi kỳ biến.

Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người theo dõi xuất hiện.

Từ giọng nói hoặc trang phục của bọn họ, Từ Hàn nhạy cảm ý thức được những người theo dõi bỗng nhiên xuất hiện này cũng không xuất phát từ cùng một con đường, hắn cẩn thận từng li từng tí quan sát một phen, phát hiện những người này nói chung có thể chia thành khoảng chừng bảy tám phái, quy mô của mỗi một phái có chừng ba bốn mươi người, cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.

Mà mặc dù chưa từng phát sinh xung đột với nhau, nhưng cũng đề phòng lẫn nhau.

Từ Hàn từ ngạc nhiên và khó hiểu lúc ban đầu, càng về sau càng suy nghĩ minh bạch.

Thương Hải Lưu đã từng nói qua, người trong thiên hạ Đại Chu muốn giết lão rất nhiều, mà hôm nay những người trong giang hồ tụ tập ở sau lưng đám người Trường Dạ Ty có lẽ chính là những người muốn giết Thương Hải Lưu mà lão luôn đề cập đến.

Từ Hàn cũng không ngốc, dù Thương Hải Lưu ác độc và hung dữ như thế nào, trong thiên hạ có bao nhiêu người muốn giết lão. Nhưng giờ phút này lão đã rơi vào trong tay Trường Dạ Ty, vận mệnh chờ đón Thương Hải Lưu có lẽ còn đáng sợ hơn cái chết.

Theo lý, những tầng lớp chính nghĩa này nên thu hồi hận thù sôi sục trong lòng mình, yên tâm chờ đợi nhìn kết quả bi thảm của Thương Hải Lưu mới đúng. Vì sao bọn họ còn muốn bí quá hoá liều theo dõi Trường Dạ Ty như thế? Đắc tội thế lực khủng bố mà ngay cả Sâm La Điện cũng không dám trêu chọc?

Người trên đời này, bất kể ngoài miệng nói ra quang minh chính đại như thế nào.

Nhưng chuyện thế gian dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Bởi vì cái gọi là thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi mà thôi.

Lại liên tưởng tới lúc trước vị thống lĩnh của Trường Dạ Ty tra hỏi Thương Hải Lưu đã nhắc tới thanh kiếm kia, vậy chỉ sợ Thương Hải Lưu sở dĩ bị toàn bộ hai phe thiện ác của Đại Chu đuổi giết nhiều năm như vậy, sau lưng còn cất giấu chút bí mật không muốn người biết.

Đương nhiên Từ Hàn nhưng không có tâm tư đi truy vấn nguồn gốc của chuyện này, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, Thương Hải Lưu đã cứu hắn, vậy hắn không thể trơ mắt nhìn Thương Hải Lưu chết đi.

Về phần chuyện khác thì có liên quan gì đến hắn?

Chẳng qua cũng bởi vì nhân sĩ giang hồ dần dần tụ tập đông hơn, Từ Hàn cũng không cần lo sợ mất dấu đám người Trường Dạ Ty nữa, mỗi ngày hắn có thể rút ra một ít thời gian hấp thu Yêu lực trong cơ thể mèo đen, dùng chuyện này giảm bớt nỗi thống khổ của nó.

Thời gian thì cứ như vậy trôi qua thêm năm ngày nữa.

Càng ngày càng nhiều thế lực giang hồ theo đuôi sau lưng quân đội của Trường Dạ Ty, mà dường như người của Trường Dạ Ty cũng có chỗ cảnh giác, bọn hắn bắt đầu thấy được bọn chúng đang đẩy nhanh tốc độ hành quân, mắt thấy sẽ xuyên qua khu vực Từ Châu đi vào Lương Châu.

Mà Từ Hàn xen lẫn trong các thế lực của giang hồ cũng dần dần cảm thấy đám người đã xao động cùng bất an.

Hắn biết rõ chỉ sợ trong vòng không quá hai ngày tính từ hôm nay, những người này sẽ ra tay. . . .

La Thiên Thành rất bực bội.

Mấy ngày trước gã nhận được mật chỉ của Chúc Hiền - thủ tọa Trường Dạ, lệnh cho gã dẫn người đuổi bắt Thương Hải Lưu, vị đại sư kiếm đạo bị Đại Chu truy nã hơn mười năm kia.

Mặc dù trong mật chỉ đồng ý cho gã thù lao đủ để cho bất cứ kẻ nào đều đỏ mắt không thôi, nhưng La Thiên Thành vẫn rất là bất an như cũ.

Đây chính là Thương Hải Lưu.

Phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang - Thương Hải Lưu.

Dù cho trong mật chỉ đã đề cập đến việc Thương Hải Lưu đã đánh nhau với Nhạc Phù Dao thành Thiên Đấu, chịu tổn thương rất nặng.

Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, nhân vật có thể đánh nhau với Nhạc Phù Dao cũng không phải là người mà một tên tướng thủ thành Từ châu nhỏ bé như gã có thể trêu chọc hay sao?

Thế nhưng Chúc Hiền của Trường Dạ Ty sao có thể là nhân vật mà gã có thể ngỗ ngược?

La Thiên Thành liên tục do dự nhưng cuối cùng vẫn dẫn tinh nhuệ dưới tay mình ra tay.

Gã vẫn không thể kìm được cám dỗ về thù lao phong phú được Chúc Hiền ghi trong mật chỉ kia.

Nhưng gã tuyệt đối không ngờ chính là vị Thương Hải Lưu hung danh hiển hách trên giang hồ thực sự lại không chịu được một kích như thế, chẳng qua chỉ cần bỏ ra cái giá là tính mạng ba mươi người dưới tay mình đã có thể bắt lão lại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch