Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 41: Ngươi muốn học kiếm sao? (1)

Chương 41: Ngươi muốn học kiếm sao? (1)



Đó là một con mèo đen.

Từ trước tới giờ mọi người chưa từng được thấy con mèo đen như thế này.

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng với cái bổ nhào mạnh mẽ của nó, thì một đường máu đỏ tươi đã hiện lên, một vị nam tử trung niên đang rút kiếm chợt phát ra một tiếng hét thảm, hiển nhiên làn da trên mặt đã bị con mèo đen kia xé xuống.

Thấy nam tử kia bụm lấy khuôn mặt đã lẫn lộn giữa máu và thịt, trong miệng không kìm được kêu rên, mọi người đều cảm thấy sởn hết cả gai ốc.

"Meo! !" Mà mèo đen sau khi thực hiện được một kích lại trở về đầu vai Từ Hàn, trong miệng của nó vẫn còn phun đầy máu tươi, con mắt màu hổ phách khép lại thành khe hở hẹp, bộ lông trên lưng dựng lên thẳng đứng, trong miệng lại càng phát ra một tiếng rống dài thê lương. Thanh âm kia mặc dù không cao, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ mãnh liệt, cực giống em bé khóc nỉ non trong đêm, bén nhọn lại trầm thấp.

Sắc mặt mọi người trầm xuống, vốn tưởng rằng Thương Hải Lưu đã là vật trong lòng bàn tay chúng, lại không nghĩ đến nửa đường còn có một người một mèo giết ra quỷ dị như thế. Thực sự để cho đáy lòng bọn chúng vừa sợ vừa giận.

Nhưng bọn chúng cũng không phải là hạng người nhát gan, Thương Hải Lưu lúc này đã là vật trong lòng bàn tay, sao có thể chắp tay dâng cho người.

Bọn chúng vào lúc đó liếc nhìn nhau, vội vàng nâng đao kiếm trên tay lên một lần nữa, lớn tiếng gào thét đánh về phía Từ Hàn.

Từ Hàn nhìn thấy tất cả những chuyện này, đối phương có tổng cộng năm người, nhìn khí tức đều là hạng người đã đạt tới La Hán cảnh hoặc là đại thành Đan Dương cảnh, mặc dù võ giả luyện thể ở cảnh giới này sẽ có lực áp chế nhất định đối với những võ giả bình thường, nhưng cảnh giới của đối phương đều cao hơn hắn, kinh nghiệm tác chiến cũng vô cùng phong phú, mà chính hắn lại bởi vì đứt một cánh tay khiến rất nhiều kỹ xảo không thể thi triển ra một cách thuần thục, mười phần chiến lực chỉ có thể phát huy ra không tới năm sáu phần.

Tuy rằng lúc trước dựa vào tập kích giết được hai người, nhưng giờ phút này bọn chúng đã hồi phục tinh thần, hiển nhiên sẽ không để cho hắn có thể thuận lợi như vậy.

Ngay lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, năm người kia đã giết trước mặt, Từ Hàn cũng không phải là hạng người nhát gan, hắn có can đảm ra tay lúc này, hiển nhiên đã có chuẩn bị với tình huống hiện tại.

Chỉ thấy hai con ngươi hắn lạnh lẽo, vung mạnh trường kiếm trong tay lên, kéo lê một đường trăng lưỡi liềm từ trái qua phải ở trước người mình.

Không biết trường kiếm kia được đúc thành từ vật gì, nhìn có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng trên thực tế đã nặng tới mười quân (ba mươi cân là một quân), cộng thêm thân thể của Từ Hàn đã vượt xa võ giả bình thường nên một đường trăng lưỡi liềm này phát ra sức mạnh làm cho người ta sợ hãi, một kiếm này chém ra, âm thanh xé gió vang vọng.

Năm người vốn đã chuẩn bị liều mạng một phen vào lúc đó cũng cảm nhận được uy lực bao hàm bên trong một cái quét ngang của Từ Hàn, trong lòng bọn chúng phát lạnh, đồng loạt sinh ra thoái ý. Một kích này của Từ Hàn thực sự uy lực cực lớn, nhưng tốc độ cũng không hoàn toàn được như ý, dùng bản lĩnh của năm người muốn tránh khỏi mũi nhọn cũng không phải là việc khó, huống hồ một kích này của Từ Hàn thế lớn lực nặng, một chiêu hết lực, cần phải có thời gian tụ lực nếu muốn lặp lại một lần nữa.

Mà lúc lực cũ đã hao hết, lực mới vẫn chưa kịp sinh ra, chính là thời cơ tốt nhất để năm người lấy tính mệnh của hắn.

Năm người nghĩ như vậy nên tạm thời thu hồi thế công trên tay, thân thể lui về sau một bước.

Thế nên một kích thế lớn lực trầm của Từ Hàn vào lúc đó rơi vào khoảng không.

Hiển nhiên tính toán của năm người không có vấn đề gì, theo lý sau một khắc thứ chờ đợi Từ Hàn chính là sự tấn công một cách điên cuồng của năm người.

Nhưng khóe miệng của Từ Hàn vào lúc mọi người tránh đi lại chợt hiện lên một nụ cười.

Chỉ thấy tay trái hắn đang nắm trường kiếm chợt buông ra, mèo đen trên lưng vào lúc đó lại nhảy lên trên thân kiếm. Thanh trường kiếm kia chở theo nó, mang theo lực lượng còn lại theo đòn quét ngang của Từ Hàn, hóa thành mũi tên nhọn gào thét bắn ra.

Trên đời này hễ là kiếm khách sao có thể biến kiếm thành một loại ám khí ném ra?

Trong lòng năm người vốn kinh ngạc vì Từ Hàn không ra thế như võ thuật thông thường, nhưng đồng dạng cũng kiêng kị uy lực của cái "Phi kiếm" này, dù sao trước đó bọn chúng đã được lĩnh giáo lực lượng quái dị của Từ Hàn.

Bọn chúng cũng không dám khinh thường, vào lúc đó đều vội vàng thi triển ra thân pháp tránh đi một kiếm này.

Một kiếm của Từ Hàn cực kỳ dứt khoát, tuy nhiên là kỳ chiêu ngoài dự đoán của mọi người, vả lại mang theo lực lượng cũng cực kỳ kinh người, nhưng tốc độ cùng chính xác cũng chỉ có thể coi là tạm được, năm người chỉ cần nhẹ nhàng thi triển thân pháp là có thể dễ dàng tránh thoát nó.

Rồi sau đó năm người quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lúc này hiển nhiên đã tay không tấc sắt, vả lại bởi vì một kiếm vừa rồi mà hao hết khí lực, khóe miệng của bọn chúng đồng loạt hiện lên một nụ cười dữ tợn.

"Nhóc con, chịu chết đi!" Trong đó có một vị nam tử cầm đao lớn trong tay nói như vậy, muốn nhấc đao đi lên trước.

Nhưng Từ Hàn vốn là người đang ở hiểm cảnh thì trên mặt lại không có một chút bối rối.

Lông mày hắn nhíu lại, đứng thẳng người, nụ cười trên khóe miệng càng lớn. Hắn trêu tức nhìn về phía năm người này, hỏi: "thật ư?"

Oanh!

Một tiếng hỏi thăm bay bổng kia vừa rơi xuống, còn không chờ năm người kia thưởng thức mùi vị trong đó, một trận nổ tung ầm ầm vang lên ở sau lưng mọi người.

Năm người trong lòng giật mình vào lúc đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau, lại thấy cái tòa lồng giam vốn để nhốt Thương Hải Lưu chẳng biết lúc nào đã bể tan hoàn toàn, mà một vị lão già tóc trắng vào lúc đó ôm một con mèo đen, chậm rãi xuyên qua màn bụi bặm do cái lồng giam nổ tung gây ra đi tới đây.

Thương Hải Lưu! ! !

Sắc mặt mọi người trong lúc nhất thời trắng bệch, bọn chúng không thể nghĩ ra một cái "Phi kiếm" của Từ Hàn chỉ là một chiêu nghi binh, mục đích thực sự là muốn thả Thương Hải Lưu đang bị nhốt ra.

Nếu như lão vẫn còn bị giam giữ, dưới sự dụ hoặc của lợi ích cực lớn thì bọn chúng mới dám đánh cược một lần, nhưng nếu lão đã bị thả ra, dùng hung danh của Thương Hải Lưu trên giang hồ Đại Chu, những người như bọn chúng sao có thể dám đối địch trực tiếp?

Năm người nhìn bóng hình đang tiến tới càng ngày càng gần, giống như thấy ác quỷ vội vàng lui về phía sau, trên trán chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi này đã nổi lên từng đường mồ hôi lạnh dày đặc, thậm chí có một hai người trong đó lại bắt đầu run rẩy, không thể đứng vững, suýt nữa ngã quỵ, nhìn bộ dạng cực kỳ chật vật.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch