Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 48: Gió tuyết cố nhân đến (2)

Chương 48: Gió tuyết cố nhân đến (2)
" Hạ Lão Tam phụ họa, có lẽ bởi vì lo lắng cho anh em mình, thanh tuyến của gã khó tránh khỏi cao thêm vài phần.

Những chuyện mà gã liệt kê hiển nhiên đều có khả năng, nhưng nhà thư gửi lâu mà chưa tới, biên cương đang rất hỗn loạn. Liên hệ những chuyện này cùng một chỗ, rốt cuộc có chút khả năng có thể xảy ra. Hạ Lão Tam không suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ.

Lão già đương nhiên cũng có thể hiểu rõ tâm tư của gã, vì vậy cũng không hề phá vỡ.

"Tôi nghĩ chờ thời tiết tốt lên, nếu như vẫn không nhận được thư thì sẽ khởi hành tới Ký châu tìm một chút, chỉ sợ đường xá xa xôi, đến một lần cũng mất tối thiểu ba bốn tháng, để lại vợ yếu con dại ở nhà thì trong nội tâm của tôi lại không thể yên tâm." Hạ Lão Tam giống như đã mở máy hát ra, một người nói lải nhải liên tục."ài, thói đời này bức người a. . . tiên sinh ngài nói có thật như trên phố lưu truyền, là nghiệp báo do hoàng đế giết cha đăng cơ ư ?"

Lão già cũng không nói tiếp chuyện đó, chỉ an ủi Hạ Lão Tam một phen.

Hai người trò chuyện với nhau một hồi lâu, cảnh ban đêm dần mạnh lên, Hạ Lão Tam đoán chừng hôm nay cũng sẽ không còn vị khách nào tới đây, đang muốn đứng dậy đóng cửa.

Nhưng ngay lúc gã đứng dậy, ngoài phòng chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân.

Tiếng bước chân kia có chút nặng nề, cũng có chút lộn xộn, dường như không chỉ có một người đến.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc vì sao đến lúc này vẫn còn có khách đến cửa, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, trong lòng Hạ Lão Tam vẫn còn có chút chờ mong.

Gã nghĩ đến những chuyện này, cửa lớn khách sạn vào lúc đó bị người từ bên ngoài đẩy ra, hai cái bóng người một già một trẻ mang theo gió tuyết cuồng bạo ngoài phòng chiếu vào tầm mắt Hạ Lão Tam.

Đây cũng có thể coi là một nhóm cực kỳ quái lạ.

Một vị lão nhân tuổi đã gần sáu mươi, một vị thiếu niên chỉ tầm mười sáu tuổi.

Bộ dáng của lão nhân rất lôi thôi, sợi tóc bị hất lên tán loạn, trên áo gai lại càng dính một ít vết bẩn không biết rốt cuộc do thứ gì gây ra. Tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ nét so với vị khách ở lại chỗ này từ trước kia.

Mà bộ dáng của thiếu niên kia cũng không quá đặc biệt, cõng theo một thanh trường kiếm trên lưng, một bộ áo đen đã bị sờn có chút trắng bệch, mà điều cuối cùng khiến lòng người sợ hãi chính là chỗ ống tay áo trên cánh tay phải của hắn lại trống rỗng, hiển nhiên đã mất một cánh tay.

"Meo!"

Hạ Lão Tam có chút sững sờ nhìn hai người mới đến này, nhưng lúc này một tiếng mèo kêu mang theo một chút bất mãn chợt vang lên, Hạ Lão Tam lúc này mới hồi phục thần trí, lúc này gã mới phát hiện có một con mèo đen đang ngồi trên vai thiếu niên kia, giờ phút này đang mở to đôi mắt màu hổ phách của nó nghi hoặc nhìn gã.

Da đầu Hạ Lão Tam có chút run lên khi bị con mèo đen này nhìn, gã vội vàng tiến về phía trước, muốn mời hai người kia đến.

"Ngươi đã chờ bao lâu rồi?" Nhưng gã vừa mới đi tới trước mặt hai người kia, vị lão nhân bộ dạng lôi thôi trong hai người chợt lên tiếng hỏi.

Hạ Lão Tam sững sờ, còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói này. Lão già áo xanh đang ở lại đây hơn một tháng lại giơ chén trà trong tay lên, cười cười nói ra: "không lâu, một tháng mà thôi."

"Ừ." Người đến khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại, sau đó trực tiếp vượt qua Hạ Lão Tam đi tới trước mặt lão già áo xanh kia, cực kỳ không khách khí ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một chén nước trà, ngửa mặt uống xuống.

Hạ Lão Tam sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, gã biết vị lão nhân nhìn như bất phàm này dường như quen biết với lão già có bộ dáng lôi thôi không khác tên ăn mày kia.

Mà gã lại nhìn vị thiếu niên cùng lão già lôi thôi đến đây, ánh mắt thiếu niên kia cũng đảo quanh trên người hai vị lão nhân có sự tương phản rất lớn này, trong con ngươi tràn ngập nghi hoặc, dường như trước kia cũng không biết hai người này vốn quen nhau.

"Đây là đứa bé mà ngươi đã đề cập đến trong thư?" Thế nhưng hai vị lão nhân lại không hề có chút ý định giải thích nghi hoặc, chỉ thấy lão già áo xanh lại rót cho mình một chén nước trà, ngước mắt liếc nhìn thiếu niên, quay đầu hỏi.

"Ừ." Lão già lôi thôi khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.

Sau đó lão vỗ vỗ bụng, có chút không vui nói: "ta đường xa đến đây, ngươi định để cho lão phu rỗng bụng ôn chuyện với ngươi?"

Lão già áo xanh nghe vậy cười cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Lão Tam có chút sững sờ ở bên cạnh, thanh tuyến ôn hòa nói: "làm phiền ông chủ làm một chút đồ ăn cho người bạn này của ta, a, còn có vị tiểu huynh đệ. Ừ, còn có con mèo kia nữa."

"Ai! Vậy tôi đi, mấy vị xin cứ từ từ ngồi." Hạ Lão Tam cũng là hạng người thức thời, nếu như hai vị khách mới đến này lại quen biết với lão già áo xanh, vậy gã cũng không cần phải lo lắng gì rồi. Huống hồ gã thấy mấy người kia làm việc quái dị, nói chung không thể hợp với gã, có câu là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bởi vậy, gã dứt khoát mượn chuyện này rời khỏi, cũng muốn ít đi chút ít phiền toái. Nghĩ như vậy, Hạ Lão Tam liên tục gật đầu, xoay người đi về phía nhà bếp bên trong.

Thấy Hạ Lão Tam đi vào trong bếp, lão già áo xanh lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía khách đến thăm ở đối diện, dường như có chút ít hâm mộ nói: "đứa nhỏ này rất được."

"Người Thương Hải Lưu ta nhìn trúng sao có thể sai?" Lão nhân lôi thôi nghe vậy nhếch miệng cười cười, xem ra cực kỳ khoái chí với lời nói của lão già áo xanh.

"Nói đi, muốn ta tới đây làm gì?" Lão già áo xanh hiểu rõ tính cách đảo ngược của lão, y tức giận liếc nhìn lão nhân lôi thôi một cái, hỏi.

"Đứa nhỏ này thực sự không tệ, chỉ tiếc đã gãy một cánh tay." Thanh tuyến của lão nhân lôi thôi chợt thấp xuống, ánh mắt của lão lúc đó thẳng tắp nhìn về phía lão già áo xanh.

"Dù sao cũng là nửa cái đồ nhi của Thương Hải Lưu ta."(đồ nhi: học trò)

"Vì vậy, ta muốn mời ngươi giúp ta vì hắn. . ."

"Nối lại một tay."





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch