Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 7: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng (2)

Chương 7: Lời hứa của thiếu niên đáng giá nghìn vàng (2)


Nhưng yêu thi thì lại không đủ kiên nhẫn cùng đùa trò hề miêu miêu này.

Thân thể của gã bỗng nhiên cong lại, giống như dã thú hai chân chạm đất, trong miệng phát ra từng tiếng rống khó chịu, rồi sau đó, Lưu Sanh còn không kịp phản ứng.

Thân thể của gã mãnh liệt thoát ra, như một mũi tên rời cung thẳng tắp đánh giết tới Lưu Sanh.

Tốc độ của gã thực sự là quá nhanh.

Dù cho Lưu Sanh đã nhanh chóng phản ứng kịp, hai tay mãnh liệt vỗ mặt đất, muốn trở mình chạy trốn, nhưng vẫn như cũ còn là tránh không được bị yêu thi đụng vào, một cái lảo đảo mới ngã xuống đất.

Còn lần này, yêu thi hiển nhiên không muốn cho Lưu Sanh thêm bất kỳ cơ hội nào, gã đứng dậy tiến lên, gắt gao đè thân thể Lưu Sanh xuống đất.

Trong đôi con ngươi lập tức hắc mang lập loè, gã há to miệng, lộ ra lại một miệng răng nanh sắc bén không giống con người.

Mắt thấy gã ngửa đầu muốn hướng phía mặt Lưu Sanh cắn xuống, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống.

Nhưng vào lúc này, Từ Hàn ở sau lưng rút cuộc từ trong kinh hãi hồi phục thần trí, hắn không kịp nghĩ nhiều, thậm chí không kịp sợ hãi, một tay nhấc lên thanh đoản kiếm bị đánh bay ra cạnh người mình, chạy vội tiến lên.

Trước khi răng nanh của yêu thi cắm vào mặt Lưu Sanh, dùng hết khí lực toàn thân đem thanh đoản kiếm kia hung hăng đâm vào trên đầu lâu yêu thi.

Cùng lúc đó máu tươi màu tím đen từ bên trong đầu lâu yêu thi bắn tung tóe ra, dính đầy khuôn mặt Từ Hàn.

Từ Hàn thần sắc trên mặt dữ tợn, ánh trăng chiếu đến, nhìn qua âm trầm thật giống như một tên Tu La.

Thân hình yêu thi theo máu tươi màu tím phun ra, giống như một con rối mất đi sợi dây điều khiển, hắc mang trong mắt gã dần dần tản đi, trong miệng phát ra một tiếng thống khổ vang lên, rồi sau đó bỗng nhiên ngã xuống.

Hô!

Hô!

Từ Hàn ngã trên mặt đất, hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên mặt thần tình phức tạp.

Mà Lưu Sanh cũng từ sau tai nạn sống sót rất nhanh hồi phục thần trí của mình, y gian nan đẩy yêu thi đè trên người mình ra, sau đó kéo lấy thân thể chồng chất vết thương đi đến bên cạnh yêu thi thò tay đem thanh dao găm của mình rút ra.

Lúc đó con mắt của y hiện lên một vẻ tàn nhẫn, sau đó mãnh liệt thò tay cầm lấy đầu của yêu thi, cắn răng một cái, cứng rắn cắt xuống từ trên thân thể của gã.

Làm xong những thứ này, y đi tới trước người Từ Hàn, đưa đầu của yêu thi tới trước mặt Từ Hàn.

"Ngươi giết gã, gã là của ngươi." Lưu Sanh nói như vậy, thanh tuyến trầm thấp giống như u linh lẩm bẩm.

Từ Hàn khoát tay áo, tựa hồ đối với những thứ phát sinh lúc trước trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Nếu không phải ngươi kịp thời cứu ta, ta đã chết sớm rồi, gã là của ngươi." Từ Hàn liếc nhìn Lưu Sanh, lắc đầu nói.

Lưu Sanh nghe vậy, y cúi đầu xuống trầm mặc, nhìn đầu người xấu xí trong tay, suy tư thật lâu, sau đó, y giống như nghĩ thông suốt điều gì, rút cuộc nhẹ gật đầu, thu hồi tay của mình, cột đầu người kia ở hông của mình. Sau đó, giống như Từ Hàn, ngửa đầu ngã xuống bên cạnh hắn, nhìn bầu trời đầy sao, kinh ngạc sững sờ. ...

"Năm năm, nếu mà chúng ta có thể sống qua năm năm, ngươi muốn làm những gì?"

Hai người thiếu niên cứ như vậy nhìn bầu trời đêm rất lâu, rốt cuộc, Lưu Sanh mở miệng phá vỡ trầm mặc.

"Hả?" Vấn đề này thật ra khiến Từ Hàn bất ngờ, hắn hơi sững sờ, nhìn về phía bầu trời đêm trong con mắt chiếu đến ánh sao trên trời, vô cùng sáng lạn.

Khóe miệng của hắn tại lúc đó phát họa một nụ cười chân thành.

Hắn nói: "Nếu thật sự có thể sống đến lúc đó, ta muốn đi tìm nàng."

"Nàng?" Lưu Sanh sững sờ, nhưng rất nhanh liền hồi phục thần trí. Hai người trong mấy tháng ở chung, sớm đã là không giấu nhau điều gì, y tự nhiên cũng biết nàng trong miệng Từ Hàn chính là nữ hài bị mẹ của mình bán đi.

"Ngươi ưa thích nàng?" Lưu Sanh truy vấn, trên mặt hiếm thấy lộ ra một chút vẻ chế nhạo.

Nhưng y chọc ghẹo cũng không có làm Từ Hàn sinh ra nửa phần ngượng ngùng, Từ Hàn lắc đầu, cực kỳ rất nghiêm túc nói: "Năm đó nhờ nửa cái bánh bao không nhân mà ta có thể sống cho tới bây giờ, ta nếu có thể sống qua năm năm, ta muốn đi tìm nàng, nhìn xem nàng sống ra sao."

"Nếu như nàng đã gả cho người khác? Ngươi làm sao bây giờ?" Lưu Sanh hiển nhiên cũng không tin lí do thoái thác của Từ Hàn, y xem ra nếu không phải thích, vì sao lại nhớ mãi không quên?

"Vậy thì như thế nào? Nàng có được hạnh phúc liền đủ rồi." Từ Hàn cũng lơ đễnh. Nhưng hắn lúc đó vẫn dừng một chút, lại lần nữa nhìn về phía Lưu Sanh, nói: "Vậy còn ngươi? Năm năm về sau, ngươi muốn làm những gì? Đi tìm đệ đệ muội muội của ngươi sao?"

Chính như Lưu Sanh biết rõ Từ Hàn là một tên ăn mày, Từ Hàn cũng biết Lưu Sanh có một cái đệ đệ cùng muội muội, ở bên trong loạn lạc lạc đường, Lưu Sanh đối với bọn họ nhớ mãi không quên.

"Ừ." Cái đề tài này đối với Lưu Sanh mà nói hiển nhiên có chút nặng nề, y vừa mới còn vui cười sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống, y nhẹ gật đầu, thần sắc cô đơn đáp lại.

Từ Hàn tự biết mình nói lỡ, hắn vội vàng ngồi dậy, thò tay vỗ vỗ bả vai Lưu Sanh, nói: "Yên tâm, đệ đệ muội muội của ngươi không có việc gì, đợi năm năm sau, chúng ta cùng đi tìm bọn họ trở về!"

Lưu Sanh nghe vậy sững sờ, y nhìn về Từ Hàn, lại thấy thần sắc trên mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, lòng y ấm áp, cũng cùng lúc đó trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu: "Tốt! Chờ đến lúc đó, ta cũng cùng ngươi chém giết mang trở về cô bé kia, bất kể nàng gả hay không lấy chồng, đều phải làm em dâu ta."

"Tốt! Đến lúc đó chúng ta liền cùng một chỗ đem nàng đoạt lại!" Từ Hàn cũng gật đầu đáp lại.

Nói xong, hai người thiếu niên nhìn nhau cười cười.

Lúc đó, cái rừng rậm bốn phía toàn là giết chóc tựa như cũng trở nên không hề đáng sợ như vậy.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch