Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 96: Sở Cừu Ly (1)

Chương 96: Sở Cừu Ly (1)



"Đã là ngày thứ bảy rồi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Trong lúc hốt hoảng, Từ Hàn mở hai mắt ra, thế giới chung quanh hắn là một mảnh sương mù mịt mờ, mà có một bóng người đang đứng trước mặt hắn. Bóng người kia cực kỳ cao lớn, cao lớn đến mức giống như một tòa núi lớn, che khuất hào quang, khiến Từ Hàn khó có thể thấy rõ hình dạng của y, chẳng qua hắn cảm thấy đôi tròng mắt kia cực kỳ quen thuộc.

"Ta. . . Ta không muốn giết người. . ." Vào lúc đó hắn giống như đã mất đi khống chế đối với thân thể của mình, kèm theo những lời nói đó là một tràng tiếng khóc phát ra từ trong miệng hắn. Từ Hàn sững sờ, mắt thấy bộ dáng bản thân hiện tại có chút kỳ quái, trẻ con, mềm yếu, trong con ngươi lại là sợ hãi, lại là kháng cự.

Trong một khắc này hắn như đã ngộ ra được điều gì, cái này là bản thân mình trước kia.

"Không muốn giết người? Ngươi quên vì sao ngươi lại bán mình cho Sâm La Điện sao? Ngươi đã quên những lời A Sanh nói với ngươi trước khi chết sao?" Bóng người kia tiếp tục trách cứ.

"Nhưng ta không muốn giết người, vì sao nhất định phải giết người?" Từ Hàn còn trẻ con không hiểu hỏi.

Đó là sự nghi hoặc, đối với cái thế giới này, các quy tắc có chút nghi hoặc.

"Bởi vì ngươi không giết bọn chúng, thì ngươi phải chết, vì vậy ngươi phải đưa ra sự lựa chọn." Người nọ lại tiếp tục nói, thanh âm lại trầm thấp thêm vài phần."cái thế giới này, bản thân của nó chính là một thế giới ăn thịt người."

"Nhưng. . ." Từ Hàn ngẩng đầu nhìn, bên cạnh bóng người cao lớn kia, còn có mấy cái bóng người khác đang đứng vây quanh hắn, trong bọn họ có nam tử, có nữ tử, già có, trẻ có, nhưng có điều không ngoại lệ, chính là trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ sợ hãi.

"Chẳng lẽ không có cách nào khác, để cho tất cả chúng ta cùng sống sót sao?Chẳng lẽ cứ phải nhất định phân ra người sống ta chết sao?" Đứa bé nhấc dao găm bên người hắn, hơi hơi chần chờ, lại để xuống thêm lần nữa.

"Có." Nhưng không ai biết, ngay lúc đó bóng người kia bỗng nhiên phun ra một chữ mà Từ Hàn không ngờ tới.

"Cái gì?" Hắn ngay lúc đó như người chết chìm thì tìm được cây cỏ cứu mạng, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía bóng người kia.

Trong bóng tối, khóe miệng nam tử hơi nhếc lên, y dạo bước đi tới trước mặt nhóm người kia, lập tức những người kia có cảm giác như đang thấy một con ác quỷ, vẻ sợ hãi trong ánh mắt càng tăng thêm mấy lần.

"Người này." Y chỉ vào một người đàn bà trong đám người.

"Là mẹ kế Lưu thị, muốn chiếm đoạt ruộng đất điền sản, mang con riêng giết chết trong giếng nước."

Phụ nhân kia nghe nam tử nói những việc ả đã làm một cách nhẹ nhàng, lập tức trên măt lộ vẻ sợ hãi. , nàng vừa bò vừa quỳ tới trước chân nam tử, ôm lấy cổ chân khóc lóc, cầu xin tha thứ.

"Đáng chết." Thế nhưng sau một khắc, trong miệng nam tử phát ra một câu nói lạnh như băng, một đường hàn quang hiện ra, đầu phụ nhân kia liền rời khỏi cổ.

Phụ nhân chết, không thể nghi ngờ khiến những người còn lại càng thêm sợ hãi, mà thiếu niên Từ Hàn cũng chấn động, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

"Người này." Nhưng nam tử dường như chưa nhận thức được điều này, y tiếp tục dạo bước chậm rãi, đi tới trước mặt một người khác, cất lời nói:"còn trẻ đã làm Huyện lệnh huyện Sung Châu, cùng liên kết với hào phú địa phương, chiếm đoạt tài sản Cố gia, khiến Cố gia nhà tan cửa nát. Cũng đáng chết."

Lời ấy vừa ra, lại thêm một cái đầu người rơi xuống đất.

"Người này là ngư dân ven bờ sông, vợ con bị phú hộ địa phương làm hại, gã vì báo huyết cừu mà giết chết năm người trong nhà phú hộ. Ừ. . ." Nói đến đây, nam tử dừng một chút, có chút buồn rầu nói:"đáng lý, người này không nên chết rồi."

"Thế nhưng. . ." Nam tử cùng lúc đó móc móc vào trong ngực, cuối cùng lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy hiện lên chi chít rất nhiều cái tên.

"Nhưng gã lại hết lần này tới lần khác có tên trên danh sách của Sâm La Điện."

Nam nhân nói xong, lại lần nữa đi tới trước mặt Từ Hàn.

"Có ít người đáng chết, nhưng ngươi lại giết họ, đổi lại mạng sống của mình, đó là điều đương nhiên. Thế nhưng có những người không nên giết, ngươi phải làm thế nào đây?" Nam tử tiến tới trước mặt Từ Hàn, cân nhắc hỏi.

"..." Từ Hàn đối mặt với lời chất vấn của nam tử, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nhìn về phía nam tử lần nữa, lắc đầu.

"Ta không biết, ngươi có biện pháp không?"

"Tất nhiên là có."

Nam tử kia đáp lại, lúc đó trong bóng tối bỗng nhiên có một chút Thần quang bắn vào.

Từ Hàn mượn hào quang sáng trắng kia, rốt cuộc thấy rõ bộ dáng người trước mặt mình.

Con ngươi của hắn ngay lúc đó phóng đại, hắn thốt lên một cái tên...

"Nguyên Tu Thành! ! !"

Từ Hàn men theo giường ngồi dậy, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên trán tuôn ra chi chít mồ hôi lạnh.

"Ngươi đã tỉnh?" Bên tai truyền đến một thanh âm nhu hòa.

Từ Hàn ghé mắt nhìn lại, đáp lại là ánh mắt ân cần của Diệp Hồng Tiên.

Bỗng nhiên hắn chợt bừng tỉnh, tất cả mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là một giấc mộng.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mình đang nằm trong một căn phòng dân dã, kỳ thật, nói là nhà dân cũng có chút gì đó không thích đáng, trong phòng này ngoại trừ chiếc giường hắn đang nằm, cùng vách tường bốn phía đều rách rưới, hiển nhiên không thể tìm được bất cứ vật dụng nào khác, thực sự không khá hơn bao nhiêu so với nơi cư trú của hắn và lão ăn mày năm xưa.

Từ Hàn nhớ rõ ràng từng đạo Thiên Lôi đánh xuống, hắn đã chạy không thoát khỏi nắng của mặt trời, nhưng vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây ?

Hắn theo bản năng dò xét tình huống trong cơ thể mình một phen, mặc dù nội phủ suy yếu, nhưng không lo lắng đến tính mạng, mà Yêu lực đã tàn sát bừa bãi cũng không còn thấy bóng dáng, chỉ duy nhất miếng Kiếm Chủng kia đã biến sang màu tím, nhưng lại không tìm thấy mầm rễ, Từ Hàn thử cùng nó câu thông, nhưng cũng không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.

"Vì sao chúng ta lại ở chỗ này?" Sau khi hiểu rõ tình huống trong cơ thể mình, Từ Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng Tiên, hỏi như vậy.

"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng." Diệp Hồng Tiên cũng không ngờ được Từ Hàn sau khi tỉnh lại sẽ hỏi câu này, dĩ nhiên nàng cũng không có ý định giấu giếm, lập tức kể cho Từ Hàn nghe những chuyện phát sinh sau khi hắn hôn mê.

"Vốn Lôi Kiếp kia muốn đuổi giết ngươi, nhưng chẳng biết tại sao nó lại đột nhiên tan đi. Mà thân thể của ngươi cũng rất kỳ quái, chẳng những không bị Lôi Kiếp gây ra thương tích, mà ngược lại bản thân còn khá hơn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch