Nỗi oán hận ngút trời trong trái tim của người con gái ấy
Cô ta hận người sống, đồng thời căm thù kẻ chết, nhìn vào thế giới này như một kẻ thù
Vì sao mình sống đã khổ, chết còn tuyệt vọng hơn?
Từ đó mà nói, cô ta chính là loại Lệ quỷ ác độc nhất trong cõi u minh
Đáng tiếc thay, sự ác độc ấy cũng khó có thể bảo vệ bản thân nó được
Bóng hình đen tối kia đã đục thủng thân thể của nó
Nó trốn vào thanh hung khí được bao phủ bởi oán hận ngập tràn, nhưng cũng vô ích thôi!!!
Hiện tại, nó đã sắp chịu cảnh hồn phi phách tán
Thế nhưng, ngọn lửa cừu hận độc ác kia cứ âm ỉ mà cháy, thiêu đốt lên chấp niệm Sau cùng...
Oan hồn ấy không bao giờ được yên nghĩ, còn bị hành hạ vĩnh viễn giữa những nỗi đau thương...
Đi đến nơi chôn xác của nó, tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra cách đây hai năm...
Ít nhất là, trả lại cho cô ấy một sự...
Dữ liệu từ máy chủ chưa đủ, xin kiên nhẫn chờ...
Đọc xong đoạn văn này, Dương Húc Minh nhăn nhó mặt mày. Cuốn sách rách nát này luyên thuyên một tràng dài, cuối cùng còn không biết nơi chôn thây của ả nữ quỷ này là ở đâu ư?
Chẳng nhẽ hắn phải chờ nữa à?
Dương Húc Minh đọc tiếp. Đúng như hắn đoán, nỗi oan khuất cuối cùng là mô tả về hai cha con nhà này:
Tai ương tuyệt vọng vô cớ:
Chàng trai đó chỉ muốn ru rú chơi game trong nhà thôi, vì sao lại bỏ mạng???
Ta không muốn đi bương chải kiếm cơm đâu, cả đời này ta không muốn đi làm
Cha mình giàu như vậy, có ngồi không ăn mấy đời cũng không hết
Dù cha có mắng mình thế nào đi nữa cũng sẽ không đuổi mình ra khỏi nhà
Chàng trai ấy muốn trở thành một "trạch nam"*, ở nhà chơi game qua ngày
Thế nhưng, biến cố xảy ra quá nhanh...
Trước lúc chết, nó quả thật ân hận
Mời chú em ra tay trợ giúp linh hồn chàng trai trẻ chết thảm này, giúp nó thực hiện tâm nguyện sau cùng đi
Nó sẽ thật lòng thật dạ trả cho chú em thù lao xứng đáng
Hữu nghị nhắc nhở: Chú em nên ưu tiên siêu độ linh hồn ác độc nhất.
Linh hồn chàng thanh niên kia là dạng yếu gà, vô hại - không quản tới cũng không có biến cố nào phát sinh...
Dương Húc Minh cạn lời khi đọc đến đoạn này.
Đây đúng là những dòng chữ miêu tả về tên trạch nam đó ư?
(Chú thích: trạch nam: là một thuật ngữ của truyện ngôn tình, chỉ những thanh niên dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, họ rất ít ra ngoài và không có nhiều mối quan hệ xã hội. - Theo dịch giả: Đây là lối sống tiêu cực, không nên học theo)
Ông anh Sinh Tử Lục này quá đáng lắm nha. Thằng nhóc ấy đã chết thảm lắm rồi, đại ca nhà ngươi lại còn trêu chọc hắn nữa. Cái gì mà linh hồn thanh niên này rất yếu gà, không cần quản cũng được? Thằng bé ấy đang khóc thầm đó nha! Bên cạnh đó, hắn không thấy quyển sách cũ kỹ này đề cấp đến chấp niệm của người cha, ông ấy không có bất cứ nỗi oán hận nào sao? Chẳng lẽ do Tiểu Tư ban nãy cắn nuốt một phần linh thể nên oan hồn này bị rơi vào trạng thái không hoàn chỉnh, oán niệm cũng tiêu tan theo hay sao?
Hay là do nguyên nhân khác? Phải chăng nỗi thù hận lớn nhất của ông ấy chính là trả thù con nữ quỷ đã hại chết ông ấy và thằng con trai nhà mình, hiện tại ả ta bị đánh đến nỗi sắp sửa hồn tiêu phách lạc, từ đó đại thù đã trả, oán hận của ông ta cũng được giải khai? Trang thứ ba đã bị lấp kín hoàn toàn, nhưng nội dung về nỗi oán hận của người cha lại không được đề cập đến. Hắn đã đọc hết tất cả những dòng chữ máu đang hiện hữu trên trang sách này rồi mà.
Đau đầu quá... Quá nhiều quest để làm nha...
Nhiệm vụ chủ tuyến xuất hiện nhiều như vậy, hắn cuối cùng hiểu rõ thanh thần khí Sát Phụ này không thể nào lấy được dễ dàng mà. Những đầu mối xuất hiện giữa những dòng chữ chăng chịt làm Dương Húc Minh cảm thấy đau đầu nhức óc.
Vũng máu trên sàn nhà đã bắt đầu đông đặc.
Dương Húc Minh bước đến nhặt thanh kiếm lên.
Dù hắn có hơi sợ con nữ quỷ kia sẽ nhào ra, nhưng Sinh Tử Lục đã phán rõ: ả ta sách hồn phi phách tán nha, chỉ còn lại mỗi chấp niệm cừu hận không thể nào tiêu tán được mà thôi.
Hix hix... Lý Tử hung dữ quá vậy em?
Xem xét thanh Đại kiếm sơ qua, sau đó Dương Húc Minh đi nhặt tấm ga trải giường mà hắn hất tung lên ban nãy để lau sạch vết máu tươi trên thanh hung khí. Sau đó, hắn ngồi chồm hổm xuống xăm soi cái hộp gỗ đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Hắn phỏng đoán lúc trước đây chính là nơi mà ông chú lệ quỷ dùng làm nơi ẩn náu, đồng thời cái hộp này cũng là thứ mà anh em nhà họ Hồng lấy trộm ra ngoài.
Dương Húc Minh đặt ngọn nến đỏ xuống bên cạnh, sau đó nâng chiếc hộp mở ra.
What? Mở ra được thật à? Vậy là lúc anh em họ Hồng trộm nó đi mà không mở ra được là do bên trong có quỷ ư?
Dương Húc Minh quan sát kĩ lưỡng không gian bên trong cái hộp.
Đây đúng là hộp chứa thanh kiếm Sát Phụ rồi! Người thợ chế tác cái khung này khá là tinh tế nha, còn đặt một lớp đệm mềm mại bên trong nữa. Trên lớp đệm, một cái rãnh được khoét ra, chính xác là nơi đặt thanh hung khí này vào rồi.
Dương Húc Minh cầm Sát Phụ kiếm lắp vào, vừa y như đúc.
Hắn bèn đóng nắp lại, sau đó vác cả hộp gỗ lên lưng.
Một điểm tiện lợi nữa là có một cái dây cài từ bên hông hộp gỗ, giúp hắn có thể thít chặt cái hộp này phía sau; tuy nhiên, cũng qua hai năm rồi, cái dây này vừa bẩn vừa hôi tanh nồng nặc, cần phải nhanh chóng thay một cái dây khác mới được. ...
Dương Húc Minh gánh hộp gỗ to năng nề bước ra khỏi căn phòng.
Ngôi nhà ma ám ngày nào giờ đã được thanh tẩy, con nữ quỷ khủng bố nhất thì bị Lý Tử đánh cho bán sống bán chết. Dù còn vài cái oan hồn linh ta linh tinh, thì Dương Húc Minh cũng chẳng cần phải bận tâm.
Hắn cầm chặt nến đỏ bước đi ra ngoài. Sau đó, khi rời khỏi phòng ngủ của ông chú chủ nhà, hắn cuối cùng được chiêm ngưỡng tận mắt quang cảnh chiến đấu ban nãy quyết liệt đến nhường nào. Vách tường xi măng chung quanh chẳng chịt những vết cào to lớn khủng bố, tựa như là bầy mãnh thú cắn xé nhau. Mấy cánh cửa phòng ở tầng hai và tầng ba hoàn toàn nát bấy.
Khóe miệng hắn hơi run khi thấy cảnh này.
Còn may là vừa rồi hắn không giả bộ đóng vai anh hùng rơm, ngu ngốc lao đầu ra đòi trợ giúp. Hắn nếu mà xông ra giữa cảnh "đao quang kiếm ảnh" như vừa rồi, một thanh đao nào đó vô tình phóng đến thì hình ảnh Dương Húc Minh bị đóng đỉnh trên tường chắc chắn sẽ thành sự thật.
Cuộc chiến này không dành cho người bình thường tham dự.
Sinh Tử Lục xúi giục hắn thập thò đi "gank" tại những trận "combat" như thế này quả thật là đánh giá cao level của hắn mà.
Không lãng phí thời gian lâu hơn trong tòa biệt thự này nữa, Dương Húc Minh bèn gánh hộp gỗ đi thẳng ra bên ngoài. Biệt thự đã bị phá hủy tan hoang bên trong, nếu để người khác nhìn thấy, hắn nhảy xuống sông Sài Gòn cũng rửa không sạch nỗi oan khuất.
Hắn nghèo lắm nha, tiền đâu mà bồi thường!
Dù gì đi nữa, hắn chính là kẻ sống sót cuối cùng trong cái phó bản lần này akIIl