Đối với những hành vi này của Dương Húc Minh, hiển nhiên Vương Trấn không nhịn được.
Dương Húc Minh bị giáo huấn một trận khiến hắn hơi hơi mắc cỡ.
- "Được rồi, được rồi... Vương ca, em biết sai rồi mà. Lần sau gặp chuyện thế này, em nhất định báo cảnh sát ngay."
Dương Húc Minh xin lỗi lấy lệ.
- Mặc dù chúng ta rất cảm ơn cậu đã liên tiếp giúp chúng ta phá mấy vụ án lớn, nhưng anh cũng không hi vọng sau này cậu lại làm loại chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Đừng quên cậu còn có cha mẹ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, cha mẹ cậu biết phải làm sao? Cậu đã cân nhắc đến chuyện này chưa?"
Dương Húc Minh yếu ớt giơ tay lên:
- .. Cái này... Anh à”
- "Cậu nói đi."
- "Cha em đã mất bảy năm trước rồi. Bây giờ em mồ côi cha.".. . Vương Trấn mặt đen lại:
- "Vậy cậu mặc kệ mẹ già của cậu rồi?"
Dương Húc Minh xấu hổ cười một tiếng:
- "Em không định sửa lời của anh... Em cũng không nói sẽ tiếp tục làm thế nữa mà. Lời của Vương ca em nhất định nghe theo. Sau này em sẽ tuyệt đối không đi trêu chọc những tên tội phạm nguy hiểm này nữa đâu, có chuyện gì em báo cảnh sát ngay lập tức... Em hứa với anh như vậy."
Dương Húc Minh hứa hẹn đủ kiểu.
Vương Trấn liếc nhìn hắn, vẻ mặt không tin một chút nào. - "Lần này thì thôi, nhưng tiểu tử cậu lại làm xằng làm bậy lần nữa, anh sẽ vận dụng chút đặc quyền điều tra số điện thoại của mẹ cậu. Sau đó từ từ tâm sự với mẹ cậu về việc cậu hăng hái làm việc nghĩa như thế nào.
Tuổi còn nhỏ mà không lo học, lại muốn đi làm đại hiệp à? Cứ bình thường mà sống không được sao?"
Vương Trấn gõ gõ quyển sổ tay:
- "Chuyện Mạnh Chí Thành thì thôi, bây giờ anh hỏi cậu chuyện thứ hai. Tối hôm qua cậu ở khu biệt thự Hưng Diệp phải không? Cậu có nhìn thấy một gã tên là Ngũ Hưng Lượng không?”
- ".. Ngũ Hưng Lượng?" Dương Húc Minh sửng sốt một chút: - "Vương ca anh hỏi cái này làm gì?"
- "Tên Ngũ Hưng Lượng chết tối qua, thi thể được người trong khu biệt thự Hưng Diệp tìm thấy trong bụi hoa. Chúng ta điều tra được, tên kia nhảy ra từ trong biệt thự của một cô gái tên là Ứng Tư Tuyết.
Mà cô gái này hôm qua chỉ tiếp xúc với Ngũ Hưng Lượng và cậu thôi.
Không lâu sau khi Ngũ Hưng Lượng nhảy ra khỏi biệt thự, cậu cùng Ứng Tư Tuyết đi ra ngoài... Nói đi, Dương đại hiệp, đây là có chuyện gì? Gã Ngũ Hưng Lượng này đang khỏe mạnh, sao lại lăn đùng ra chết rồi?"
Vương Trấn nhìn chằm chằm Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh vội vàng xua tay:
- "Không phải em giết, em vô tội. Vương ca, anh phải tin em."
Vương Trấn gõ bàn một cái, trừng mắt liếc hắn:
- "Anh có nói cậu giết đâu? Tiểu tử cậu kể lại hết mọi chuyện xảy ra tối hôm qua cho anh là được. Về phần có phải cậu giết hay không, các anh sẽ tự điều tra.
Ngũ Hưng Lượng tại sao lại đến biệt thự của Ứng Tư Tuyết biệt thự? Cậu cũng đến biệt thự đó làm gì? Cậu quen cô gái này như thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra trong biệt thự? Tại sao Ngũ Hưng Lượng lại đột nhiên nhảy ra ngoài từ tầng hai? Đối với cái chết của gã, cậu có manh mối gì không?"
Hầu như những câu hỏi của Vương Trấn đều nằm trong dự đoán của Dương Húc Minh. Cho nên hắn dựa theo những gì đã bàn bạc với Ứng Tư Tuyết tối hôm qua mà trả lời:
- "Thật ra Ngũ Hưng Lượng là thây phong thủy, chuyên xem phong thủy cho người ta, kiêm đuổi quỷ trừ tà.
Còn Ứng Tư Tuyết... Vương ca chỉ cần điều tra một chút thì biết dường như cô ấy gần đây gặp tà ma quỷ quái. Cô ấy mua một đống bùa chú, tràng hạt, tượng Phật, gương Bát Quái các thứ linh tinh để trừ tà.
Nhưng những thứ này không có tác dụng gì, đêm nào cô ấy cũng gặp ác mộng.
Vừa lúc Ngũ Hưng Lượng tại Lục Bàn Thủy có chút danh tiếng, Ứng Tư Tuyết bèn đi tìm ông ta, mời ông ta đến giúp đuổi quỷ trong biệt thự.
Nhưng tối hôm qua sau khi ông ta một mình lên tầng đuổi quỷ, không biết ông ta nhìn thấy gì, bỗng nhiên hoảng sợ hét lên rồi bỏ chạy ra hướng ban công.
Chúng em còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ông ta đã từ ban công tầng hai nhảy ra ngoài, cũng không biết chạy đi đâu."
Vương Trấn liếc mắt:
- "Bị quỷ dọa sợ ư? Tối hôm qua cậu cũng ở đó, vậy cậu có nhìn thấy quỷ không?"
- "Tiếc là em không thấy."
- "Nhưng khẳng định là Ngũ Hưng Lượng nhìn thấy quỷ, nếu không ông ta cũng không đột nhiên hét lên, sau đó nhảy lầu chạy trốn. Có thể con lệ quỷ kia quá mạnh, vượt quá sức của ông ta, ông ta mới dự định chạy trốn. Nhưng lệ quỷ lại không chịu buông tha ông ta, đuổi theo ra ngoài. Sau đó giết chết Ngũ Hưng Lượng."
Dương Húc Minh rất thành khẩn nói sự thật.
Vương Trấn tròn mắt: - "Cậu định cho anh báo cáo cấp trên như vậy à? Nói với bọn họ Ngũ Hưng Lượng bị lệ quỷ giết? Cậu cảm thấy có người tin chuyện này à."
- ".. Thế nhưng đó là việc duy nhất mà em biết, em thực sự không rõ tại sao Ngũ Hưng Lượng chết."
Dương Húc Minh thật thà nói. Vương Trấn cùng nữ cảnh sát hai mặt nhìn nhau, hai người biểu lộ có chút bất đắc dĩ.
- "Anh phát hiện từ khi bạn gái qua đời, cậu càng ngày càng mê tín."
Vương Trấn lắc đầu cảm thán:
- "Để anh nhớ tới cháu họ của anh, cũng là tình yêu sinh viên, cuối cùng bị bạn gái đá. Cậu ta không chịu nổi cú sốc này, liền theo Thiên Chúa giáo, cứ vài ba ngày lại đến nhà thờ cầu nguyện... Tiểu tử cậu cũng đừng lầm đường lạc lối."
Vương Trấn nhìn Dương Húc Minh, nói rất chân thành. Dương Húc Minh gượng cười một tiếng, gật đầu như bổ củi:
- "Vương ca yên tâm, Vương ca yên tâm!"
- "Vậy được rồi, chúng ta đi trước, sau này cậu nhớ được cái gì thì liên lạc với các anh.”
- "Lần này nguyên nhân cái chết của Ngũ Hưng Lượng rất kỳ lạ. Nếu cấp trên không ra lệnh nhất định phải tìm ra hung thủ, nói thật anh cũng muốn tin trên đời này thực sự có quỷ."
Dương Húc Minh tò mò:
- "Chết rất kỳ lạ ư? Ông ta chết như thế nào ạ?"
Vương Trấn nhún vai:
- "Xem trên camera giám sát thì ông ta sau khi nhảy ra khỏi biệt thự thì chạy vào bụi hoa. Trước và sau đó, không có bất kỳ người nào đi vào bụi hoa ấy.
Nhưng khi bảo vệ phát hiện ra ông ta, ông ta đã chết rồi. Bị bóp cổ chết. Mà thời điểm ông ta chết, hai tay ông ta tự bóp lấy cổ của mình, thoạt nhìn như là tự mình bóp cổ mình đến chết. Cậu nói có kỳ quái không cơ chứ?"
- "Tóm lại vụ án này rất quái lạ, các anh lại phải đau đầu một phen rồi. Nếu cậu nhớ ra manh mối gì thì cung cấp cho các anh, có khi lại được ít tiền thưởng."
- "Em đâu có để ý đến tiền thưởng" - Dương Húc Minh nhìn Vương Trấn cười cười dò hỏi - "Em chỉ tò mò một chuyện.
Lần trước anh nói với em về hầm trú ẩn Chung Sơn... Bên trong thật sự có quỷ hả anh?"