Phạm Chí Cương đứng co ro ngoài hầm trú ẩn, lạnh run cầm cập. Gã càng nghĩ càng sợ, chỉ muốn bỏ chạy. Ban nấy, chẳng hiểu tại sao, hộp gỗ Dương Húc Minh giấu sau rừng cây có dấu hiệu rung lắc liên tục.
Dường như có thứ gì kinh khủng bên trong đang muốn phá hộp chui ra.
Nhưng rõ ràng trước khi cùng tiến vào hầm trú ẩn, gã đã nhìn rõ mồn một cái hộp kia mà. Trong chiếc hộp gỗ trống tuếch trống toác, trừ một tờ giấy đỏ quấn lấy một cây nến ra thì chẳng còn gì nữa.
Vậy nên cái thứ "kinh khủng" đang điên cuồng giãy giụa rung lắc muốn thoát ra ngoài là cái gì đây? Phạm Chí Cương kinh hồn táng đởm không dám nghĩ đến nữa.
Gã còn không dám đến gần cái hộp gỗ đang rung bần bật kia, chỉ dám rúc ở trong bụi cây ngoài hầm trú ẩn, giấu mình thật kỹ rồi run rẩy trông chừng cái hộp gỗ vẫn không ngừng phát ra những tiếng động lách cách đầy khủng bố kia.
Hay là... Hay là trốn đi nhỉ?
Gã run rẩy nghĩ thầm.
Nhưng sau khi nhìn lại cửa hầm trú ẩn lần nữa, Phạm Chí Cương lại cắn răng tự nhủ: "Không được, đợi thêm chút nữa vậy".
Gã liên tục tự kỷ ám thị:
Anh phóng viên vào hầm giúp mình báo thù cho cha mẹ, sao mà mình có thể mặt dày bỏ anh lại một mình đây!!!
Anh ấy dặn mình nếu trời sáng mà anh không ra khỏi hầm thì mình hãy báo cảnh sát mài
Anh ấy giao cho mình bao nhiêu là nhiệm vụ, mình chỉ việc đợi ở bên ngoài chờ anh ấy ra, mình cũng không làm được hay sao?
Gã rúc trong bụi cây, lẩm bẩm không ngừng.
- "Tôi là người vô hình, không ai nhìn thấy tôi ... Không ai thấy tôi... Không ai thấy tôi" l
Nhưng chỉ lát sau, gã bỗng cảm thấy một làn gió lạnh lẽo quét qua, khiến gã rùng mình nổi hết da gà.
Còn cái hộp gỗ nằm cách chỗ gã không xa đã thôi rung lắc, cứ như là đã ngủ say giấc nồng vậy.
Phạm Chí Cương vô thức ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía hộp gỗ.
Sau đó, cả người gã bỗng chốc cứng đơ như cương thi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một người mặc áo cưới đỏ thẫm đang lẳng lặng đứng đó.
Ánh trăng phủ lên người cô gái một quầng sáng nhàn nhạt. Mái tóc cô ta buông lơi rủ xuống bên thân mình. Cô chỉ đứng đó đã mang đến một cảm giác khủng bố, kinh hãi rợn tóc gáy.
Trong lúc Phạm Chí Cương đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt, cô gái mặc áo cưới đỏ thong thả nhặt hộp gỗ trong bụi cây rồi mở nó ra.
Cô ta lấy cây nến đỏ từ trong hộp gỗ rồi đặt nó trong lòng bàn tay. Tâm nến bỗng nhiên sáng rực, nhưng ánh nến không phải có màu lửa vàng nhàn nhạt như thường thấy, mà là một màu đỏ tía cực kỳ đậm.
Ngọn lửa màu đỏ tía?
Phạm Chí Cương ngơ ngẩn nhìn, sợ đến không dám thở. Bóng người trước mắt mang đến cho gã một cảm giác vô cùng kinh khủng, như bị áp bức đến nghẹt thở.
Lũ quái vật trong hầm trú ẩn cũng không đáng sợ đến như vậy. Quả nhiên, bóng ma của thần chết đã trùm lên gã rồi.
Vài giây sau, bóng đỏ dưới trăng vung nhẹ tay, dập tắt ngọn lửa của cây nến.
Rồi cô ta nhìn Phạm Chí Cương.
- "Dương Húc Minh đâu?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, lạnh như băng cất lên khiến toàn thân gã như muốn đông cứng từ trong ra ngoài. Hai mắt gã mở to nhìn trân trối, đầu óc trống rỗng.
-"Ớ...Ớ...
Phạm Chí Cương ú ớ không thốt nổi nên lời. Gã cố gắng hết sức để trả lời nhưng nỗi sợ hãi bóp chặt trái tim gã ta, khiến gã chỉ nói được mấy từ vô nghĩa.
Gã chỉ cảm thấy càng ngày càng nghẹt thở.
Tên họ Phạm gan nhỏ như trái táo càng đứng càng run bần bật, gắng hết sức cũng chỉ có thể làm được một việc duy nhất, gã run rẩy giơ tay chỉ lối vào hầm trú ẩn.
Trong sát na, bóng hình đỏ tươi như máu đã biến mất.
Phạm Chí Cương đứng như trời trông, ngơ ngác nhìn đối phương xẹt qua như một làn gió.
Cùng lúc đó, trong hốc cây anh đào, không khí đặc quánh lại, cuộn lên một màu đỏ như sương máu. Dương Húc Minh chống người trên kiếm, quỳ một bên gối xuống đất.
Da của hắn càng lúc càng tái nhợt.
Sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.
Còn thân thể của hắn kiệt quệ, suy yếu hệt như hoàn toàn bị hút cạn sinh khí.
Kết cục này không phải do tên quỷ quản lý xưởng bún hay bà vợ của gã, mà là từ vũng máu tanh tưởi lặng lẽ gây nên.
Mới vừa rồi, con mụ vợ chơi trò cút bắt trên thân thể Dương Húc Minh, khiến hắn phải tập trung toàn bộ sự chú ý vào mụ ta. Hắn nhìn chăm chăm xung quanh cơ thể mình, đề phòng mụ ta thình lình thò ra chọc cho hắn một dao.
Nhưng Dương Húc Minh không để ý, dòng máu tanh tưởi chảy từ tay nữ quỷ trên bàn gõ, lặng lẽ nhỏ xuống đất rồi uốn lượn như một con rắn máu, âm thầm tập kích đến dưới chân hắn.
Đến khi con mụ vợ lão quỷ kia đột ngột thò ra từ vách hang bên trên, vung dao chém Dương Húc Minh, khiến hắn phải lùi một bước để né tránh. Lúc này, hắn sơ ý dẫm chân vào vũng máu đã âm thầm chảy đến sau lưng từ khi nào.
Ngay lập tức, chân trái của hắn hoàn toàn tê liệt.
Một luồng khí lạnh từ chân trái toả ra khắp toàn thân hắn.
Dương Húc Minh chỉ kịp hét lên một tiếng, cả người đã mềm oặt mà ngã xuống. Nếu lúc này, tay hắn không kịp chống thanh Sát Phụ kiếm xuống thì cả người đã nằm trọn trong vũng máu.
Con nữ quỷ nằm trên bàn gỗ này quả nhiên chẳng phải phường tử tế. Dương Húc Minh hoảng hốt quay sang nhìn nữ quỷ thì thấy cô ta thong dong mỉm cười.
- "Anh... Em đưa anh đi nhé" - Nữ quỷ dịu dàng nói
Dương Húc Minh mặt mày cau có:
- "Cô đưa tôi đi? Cô đưa tôi đi đâu?"
Nữ quỷ mỉm cười:
- "Đến nơi hoa Bỉ Ngạn nở rộ... Một vùng đầy hoa Bỉ Ngạn đỏ thắm. Người nào đến đó, đều sẽ bình an vĩnh viễn".
Dương Húc Minh nhìn chăm chằm vào con nữ quỷ rồi nói:
- "Tôi đến đó thì tôi sẽ không cần phải chết sao?"
Nụ cười của con quỷ cái càng ngọt ngào mê hoặc hơn:
- "Chính xác, đến đó, tất cả chúng ta đều an toàn".
- "Nhưng tôi không đồng ý!!!"
Dương Húc Minh hung hăng nói tiếp:
—"Một trong những chuyện Dương Húc Minh tôi đây thích làm nhất, chính là từ chối những kẻ tự cho là đúng! Cô tự mình đi đi, ông đây còn muốn sống, còn muốn trường thọ nhai”