Đối với việc anh tài xế đưa hắn đi lòng vòng như thế này, Dương Húc Minh có chút không hài lòng. Nhưng cũng may là cuối cùng anh ta đã ngoan ngoãn đi con đường Dương Húc Minh chỉ.
Lúc chiếc taxi đưa hắn về đến công viên Đầm Lầy, trời vẫn còn chưa sáng.
Vào mùa hè ở Lục Bàn Thủy, bình minh đến rất sớm. Mới bốn rưỡi năm giờ mà trời đã bắt đầu hửng sáng rồi.
Mặc dù phải một lát nữa mặt trời mới mọc nhưng trên đường cũng không đến nỗi tối om.
Sau khi xe taxi đỗ ở ven đường, Dương Húc Minh hỏi:
- "Anh giai ơi hết bao nhiêu tiền để em gửi."
Tài xế vội vàng lắc đầu:
- "Thôi tôi không lấy tiền đâu."
Dương Húc Minh kinh ngạc:
- "Hả? Anh không lấy tiền? Vì sao vậy?"
Tài xế cười xấu hổ lấy lòng:
- "Tôi vừa mới đi nhầm một đoạn đường ngắn, làm mất thời gian của anh, thật xin lỗi. Lần này coi như tôi miễn phí đưa anh về, không cần tiền đâu."
Chỉ cần sau này anh đừng lên xe tôi nữa là được...
Đương nhiên tài xế không dám nói câu nói này ra.
Anh ta sợ đắc tội tên ôn thần này. Dương Húc Minh thấy hắn được ưu ái như thế lại có chút ngượng ngùng. Hắn cười nói:
- "Ai lại làm thế bao giờ, người tốt như anh bây giờ hiếm lắm. Thế nên tiền anh nhất định phải lấy."
Nói xong, Dương Húc Minh mở ví lấy hai mươi tệ để lại trên xe. Sau đó hắn mỉm cười xuống xe:
- "Lần sau có cơ hội em lại ngồi xe anh nhé. Hihi"
- "+++I" Anh tài xế tái mặt, suýt nữa giật nảy người.
Lần sau... Lần sau còn ngồi xe của mình ư? Con mẹ nó cho em xin cắn rơm cắn cỏ lạy anh!
Sau khi nhìn Dương Húc Minh xuống xe, tài xế không dám chần chờ một giây nào, anh ta đạp hết ga mà chạy thẳng ra ngoài đường cái. Sắc mặt của tài xế hơi trắng bệch.
Xem ra sau này không thể lượn lờ kiếm khách ở gần khu này nữa. Tài xế thầm nghĩ.
Đối với những suy nghĩ này của tài xế, Dương Húc Minh cũng không thể nào biết được. Thảnh thơi tản bộ trên vỉa hè, tâm trạng của hắn rất tốt.
Hắn đã thành công đánh thức năng lực của bản thân. Sau này dù có lúc không có Lý Tử và Tiểu Tư bên cạnh, hắn vẫn có thể dựa vào sức mạnh của chính mình đối phó với lệ quỷ.
Điều này khiến Dương Húc Minh có cảm giác sảng khoái như đang từ một tên nô lệ hèn mọn bỗng biến thành chủ nhân cao quý.
Mặc dù hắn tin chắc ngọn lửa trắng của hắn không phải là đối thủ của Lý Tử.
Nhưng đánh không lại Lý Tử có gì đáng xấu hổ đâu?
Hắn xấu hổ chỗ nào cơ chứ, đó là vợ hắn cơ mà! Kể cả Dương Húc Minh có thể đánh thắng, chẳng lẽ hắn muốn đánh nhau thật sự với vợ. Trên thế giới này chỉ chồng yêu thương vợ, làm gì có chồng sợ... nhầm, đánh vợ. Dương Húc Minh cảm thấy hắn chắc chắn không phải là loại chồng vũ phu đánh vợ kia.
Vừa đi vừa hát trong khoái trá đến tận nhà, Dương Húc Minh mở cửa rồi đi vào phòng khách.
Tâm trạng hắn đang tốt nên ngay cả cái phòng khách lạnh lẽo nhìn cũng thấy yêu đời hơn nhiều.
Dưới ánh sáng đèn, thanh kiếm to lớn với hình dạng quỷ dị hiện ra vẻ âm trầm dữ tợn.
Không biết có phải là ảo giác của Dương Húc Minh hay không, thanh kiếm này mang đến cho người ta cảm giác cũng giống như những thanh kiếm kim loại bình thường khác.
Nhưng cũng có thể do tâm lý hắn bị ảnh hưởng.
Không nghĩ ngợi quá nhiều nữa, Dương Húc Minh cầm kiếm lên nhẹ nhàng quơ vài đường cơ bản.
Sau đó tay trái của hắn nhẹ nhàng xoa lên thân kiếm. Bỗng nhiên một ngọn lửa trắng nhợt quỷ dị bùng lên trên lưỡi kiếm to bản. Không những chẳng ấm áp, ngọn lửa còn làm người ta thấy lạnh lẽo.
Dương Húc Minh nhìn một lát, trong lòng khẽ động. Ngọn lửa trên lưỡi kiếm cứ như vậy bị dập tắt.
Ngọn lửa quỷ thật sự có thể bám vào thanh kiếm này. Dương Húc Minh bỏ Sát Phụ kiếm xuống, hắn muốn thí nghiệm với đồ vật khác xem sao.
Đi vào phòng bếp, hắn cầm con dao phay lên, tay trái vuốt nhẹ lên thân dao... Không có gì xảy ra.
Hừm, thử cái thìa. Vẫn chưa được? Dương Húc Minh thử nghiệm một lúc, cuối cùng hắn cũng nhận ra chỉ có thanh kiếm chém quỷ mới chịu nhận lửa quỷ của hắn. Chạy qua chạy lại, hắn bắt đầu thấy mệt mỏi. Cũng không biết lực sát thương của thứ đồ chơi với lệ quỷ như thế nào.
Vứt xuống cái chổi trong bếp, Dương Húc Minh định rời đi. Nhưng ngay lúc đó, khóe mắt hắn liếc tới góc bếp. Một sự bất thường đập vào mắt hắn. Nắp thùng gạo... đã bị mở ra từ lúc nào. Dương Húc Minh có chút hoang mang.
Đã rất lâu rồi hắn chưa nấu cơm.
Trong thùng vẫn còn một ít gạo. Để cho gạo khỏi mốc, Dương Húc Minh đã đậy kín nó lại.
Nhưng sao bây giờ lại bị mở ra rồi?
Hắn đi tới nhìn bên trong thùng gạo.
Bên trong trống rỗng, chỗ gạo đó đã không cánh mà bay. ...
Thấy cảnh này, ngay lập tức Dương Húc Minh nghĩ đến con trành quỷ còn lại.
Hóa ra con trành quỷ chuyên ăn vụng thức ăn trong nhà là nó chứ không phải con trành quỷ bà cô của Lý Tử.
Nó vẫn đang cần cù chăm chỉ ăn vụng đồ.
Vì trong tủ lạnh hết sạch đồ ăn, thế nên nó mới sờ đến thùng gạo ư?
Vuốt mi tâm, Dương Húc Minh cảm thấy buồn bực đau đầu. Con trành quỷ này cũng dễ nuôi đấy.
Nhưng bây giờ gạo trong thùng cũng không còn, trong nhà cũng chẳng còn gì để xơi, nó định ăn tiếp cái gì?... Hay là xử lý luôn con trành quỷ này nhỉ?
Cho nó ăn bả chuột cũng là một ý tưởng không tồi. Biết đâu nó trúng độc mà chết thì tuyệt.
Dương Húc Minh sờ lên cằm, lộ ra nụ cười nham hiểm.
Đậy kín nắp thùng gạo lại, Dương Húc Minh đi ra khỏi phòng bếp.
Hắn ngồi xuống ghế sopha, sau đó cầm Sinh Tử Lục trên bàn uống nước lên.
Mở ra trang thứ ba, hắn đã thấy những dòng chữ mới đã hiện lên từ lúc nào.
Xin chúc mừng, chú em đã thành công mở ra năng lực của bản thân, chính thức có tư cách đối diện với lệ quỷ
Nhưng hãy lưu ý, người sống không nên quá lạm dụng năng lực kỳ dị này. Sử dụng năng lực của người chết quá mức sẽ làm thân thể chú em biến đổi đến mức không thể nghịch chuyển.
Đọc hết dòng chữ nhỏ này, Dương Húc Minh nhíu mày. Hắn lấy bút ra rồi viết ở phía dưới. - "Em đã còn sống trở về thành công, vậy đã đủ chứng minh em có tư cách trở thành Người dẫn đường rồi chứ đại ca?"
Vài giây sau, Sinh Tử Lục trả lời.
Ác linh bị mai táng năm xưa vẫn luôn bồi hồi bên bờ Huyết hà
Con ác quỷ không muốn siêu thoát kia tựa như một cái lưỡi hái tử thần treo trên đầu chú em
Chú em liên hệ với thế giới bên kia càng nhiều thì nó càng dễ dàng tìm thấy chú em hơn
Ta từ chối yêu cầu trở thành Người dẫn đường của chú em là vì sự an toàn của chú em mà thôi
Hãy yên tâm, dù chú em không phải là Người dẫn đường nhưng chú em vẫn có tư cách đạt được trợ giúp
Ân tình của Lưu Sinh, cùng với nhân duyên của bản thân mình đều không cho phép chú em chết thảm quá sớm
Sứ mệnh của chú em là sống cùng với Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết kia.
Chú em là xiềng xích duy nhất kiềm chế người phụ nữ ấy! Thế nhân ai cũng mong ước chú em được sống lâu trăm tuổi!
Sinh Tử Lục trả lời chắc chắn như thế làm Dương Húc Minh cảm thấy lạ lãm.
Loại cảm giác rập khuôn máy móc trước đó đang dần dần biến mất. Dường như trí tuệ và tình cảm của quyển sách này đang thức tỉnh dần? Cũng không biết chuyện này đối với Dương Húc Minh là tốt hay xấu đây.
Dương Húc Minh sờ cằm, viết lên trang sách.
"Cho em hỏi một vấn đề nghiêm túc. Cha em Dương Tĩnh, có phải là người dẫn đường không?"