Trong bóng đêm im ăắng tĩnh mịch, bóng đen nho nhỏ chậm rãi bước tới trước một bước, vừa đúng chỗ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu chếch vào, nhờ ánh trăng lạnh lẽo, Dương Húc Minh rốt cuộc nhìn thấy vóc dáng cơ bản của bóng đen.
Đúng là một cô bé gái, cao đại khái chừng một mét, thân hình nhỏ bé yếu đuối. Ánh trăng lấp loáng soi rõ hơn vào cô bé, trong nháy mắt, Dương Húc Minh thấy tim như thắt lại.
Đây là một cái xác chết đang thối rữa.
Không sai, chính là một cái xác hư thối. Không phải là bóng trắng quỷ dị, cũng không phải bé gái xinh xắn đáng yêu, mà đang đi vào phòng chỉ vẻn vẹn là một một cái xác thối rữa.
Dưới ánh trăng u ám, xác chết nho nhỏ từ từ tiến tới. Chân trái của nó đã hoàn toàn thối rữa, lộ ra xương cốt trắng bệch, phía trên chân trái còn chút ít thịt treo lủng lẳng, theo từng bước đi của nó, những miếng da thịt rữa lắc lư như muốn rơi ra, phần dưới chỉ có xương trắng thì bất lực kéo lết trên mặt đất.
Ngược lại bên chân phải của nó thì vẫn còn duy trì nguyên vẹn hình dáng, cũng chưa có bị thối nát. Phần nửa người trên của nó vẹo vọ méo xệch, chỗ bả vai tiếp nối với nửa lồng ngực đã hư thối, quần áo rách nát lộ ra những dải xương sườn dài nhỏ cong vẹo.
Về phần hai tay của xác chết thì lại càng thê thảm, tựa hồ như đây là phần đầu tiên bị thối rữa, toàn bộ trên bàn tay không còn tí thịt nào, xương tay lòi toàn bộ ra ngoài, chỗ đen chỗ trắng, dưới ánh trăng tạo nên một màu loang lổ buồn nôn. Chỗ cẳng tay cũng như vậy, chỉ có xương cốt trụi lủi, đến tận phần cánh tay sát vai mới có chút ít thịt nhão treo lắc lư.
Đập vào mắt Dương Húc Minh là hai bàn tay của cô bé, bàn tay nhỏ xíu chỉ còn lại xương cốt, nhưng những xương ngón tay tất cả đều vặn vẹo biến dạng, tựa hồ như khi còn sống bị ai đó dùng búa đập nát. Nhìn thấy những ngón tay biến dạng này, hắn nghĩ đến hình ảnh lúc nằm trong quan tài. Một cô bé kêu khóc, liều mạng dùng ngón tay cào cấu nắp quan tài muốn ra ngoài, nhưng mười ngón tay đã cào đến gãy nát máu me đầm đìa mà vẫn không có ai tới cứu...
Dương Húc Minh trâm mặc, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô bé, vì ánh sáng quá ít nên hắn không nhìn thấy rõ mặt cô bé, nhưng cơ thể đã như vậy thì hẳn là trên đầu cũng rất là khủng bố.
Mùi hôi thối trong không khí cùng với lúc xác chết đi vào phòng lại càng thêm nồng nặc, giống như lúc Dương Húc Minh rơi vào trong cái quan tài kia. Nhưng xác chết nho nhỏ cũng không có đi vê hướng tủ quần áo, nó đứng ở cửa nhìn một lát, tựa hồ phát hiện bàn học kia bị xáo trộn, nó nghiêng lệch đầu qua một bên, nhìn quanh quất rồi mới kéo lê thân xác toàn thịt rữa chậm rãi đi ra phía cửa sổ.
Cô bé bước từng bước chậm chạp, nhẹ nhàng không gây tiếng động lớn, nhưng mỗi một bước đều khiến tim Dương Húc Minh nhảy lên một cái.
Tiếng bước chân xa dần ra phía cửa sổ, rồi có tiếng cái bàn bị kéo lê trên sàn kèn kẹt.
Cái xác không có cơ bắp chỉ toàn xương lại có thể di chuyển được cái bàn học? - Dương Húc Minh hơi tò mò nhưng hắn vẫn như cũ không dám manh động, khe hở ở cửa tủ chỉ có thể giúp hắn nhìn thẳng về phía cửa phòng, còn bên cạnh hướng cửa sổ thì hắn không nhìn được. Căn bản không biết cái xác nho nhỏ kia đang làm cái gì.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng kéo lê bàn học từng chút từng chút tựa như xác chết đang gắng hết sức để đẩy cái bàn, tới mấy phút sau, âm thanh kèn kẹt mới ngừng lại, sau đó tiếng bước chân lại vang lên.
Tiếng chân chậm chạp bước hướng lại phía tủ quần áo. Trong bóng tối, Dương Húc Minh kinh hoảng:
- Mịa nó phát hiện ra mình rồi hay sao?
Hắn vô thức nhìn thoáng qua nến đỏ trong tay, nhưng mà nến đỏ cũng không có cháy lên, tựa như tất cả đều bình thường.
Nhưng bên ngoài, tiếng bước chân như cũ vẫn đang chậm rãi đến gần. Theo tiếng bước chân càng gần, mùi hôi thối bốc ra càng nồng nặc. Rốt cục, tiếng bước chân kia dừng lại.
Dừng ở ngay cạnh tủ quần áo nơi Dương Húc Minh đang ẩn núp.
Căn phòng âm u đột nhiên lâm vào trạng thái tĩnh mịch một cách quỷ dị. Trong tủ, Dương Húc Minh toàn thân căng cứng, vô thức nín thở.
Chẳng cần nhìn thì hắn cũng biết xác chết nho nhỏ kia đang đứng ngay ngoài cửa tủ quần áo, cách hắn chỉ một lớp gỗ mỏng. Hắn không biết đối phương có phát hiện ra hắn hay không, nhưng khoảng cách sát rạt như thế, hắn không dám hít thở sợ làm bại lộ bản thân.
Ngay tại lúc Dương Húc Minh đã nín thở đến đỏ bừng cả khuôn mặt, sắp sửa không chịu được nữa thì tiếng bước chân rốt cục tiếp tục vang lên. Xác chết nho nhỏ kia thoáng lay động, xuất hiện ngay trước khe hở cánh cửa tủ.
Nhưng nó chỉ là đi ngang qua, cũng không nhìn vào tủ mà trực tiếp đi thẳng ra cửa, tựa hồ như không hề phát hiện ra Dương Húc Minh.
Nhưng chỉ một thoáng khi xác chết đi ngang qua cửa tủ, Dương Húc Minh thấy được rõ ràng cái đầu của cô bé.
Đó là một khuôn mặt thối rữa hoàn toàn, lớp da khô đét dán chặt vào xương sọ, da người mất nước co rút nhăn nhúm tựa như vỏ quýt khô. Trong hốc mắt đen như mực, không có mí mắt che chắn nên nhãn cầu hoàn toàn lộ ra trong không khí, tựa như chỉ cần lắc nhẹ đầu là rơi luôn ra ngoài.
Nhìn thấy hình ảnh kinh khủng vừa đi ngang qua khiếp Dương Húc Minh dậy lên một trận buồn nôn
Muốn ói.
Nhưng hắn cố kìm nén thậm chí không dám thở mạnh, vểnh tai lên lắng nghe, tiếng bước chân bên ngoài đi một vòng trong phòng, thậm chí đi vào trong gian trong nơi phơi bắp ngô, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì. Cuối cùng xác chết nho nhỏ lần nữa xuất hiện trong tâm mắt Dương Húc Minh.
Nó lắc lư một vòng, không tìm thấy cái gì, cuối cùng đi ra cửa phòng ngủ, đưa tay kéo cửa. Rời đi.
Theo cánh cửa chậm rãi khép lại, xác chết nho nhỏ kia cũng biến mất khỏi tâm mắt Dương Húc Minh. Hắn thở phào ra một hơi. Mùi thối trong không khí tựa hồ phai nhạt đi một chút. Căn phòng lần nữa khôi phục trạng thái im ắng tĩnh mịch quỷ dị.
"Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai..."
Bất ngờ chuông điện thoại của Dương Húc Minh trong túi hắn reo vang, hắn bị dọa nhảy dựng, vội vàng móc điện thoại ra bấm như điên vào nút tắt chuông.
Hắn thề rằng đây là lần đầu tiên trong đời hắn tắt chuông điện thoại nhanh như vậy. Tiếng chuông vang lên dọa hắn hồn bay phách lạc.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Húc Minh căng mắt nhìn chòng chọc vào hướng cửa phòng, bắp thịt cả người căng cứng.
Cứ như thế trôi qua hồi lâu, phía ngoài căn phòng vẫn yên tĩnh im ắng như cũ, cũng không có bất kỳ tiếng bước chân đi tới gần nơi này, Dương Húc Minh lúc này mới thở dài một hơi.
May quá con lệ quỷ kia không quay lại!
Bình tĩnh trở lại, nắm điện thoại trong tay, Dương Húc Minh đột nhiên ý thức được điều không đúng. Điện thoại này hắn đã để ở ngoài trước khi bước vào căn nhà màu đỏ cơ mà, vì sao bây giờ đột nhiên lại nằm trong túi hắn?
Đứng trong tủ gỗ chật hẹp, Dương Húc Minh chần chờ giây lát rồi cẩn thận mở điện thoại ra. Hắn phát hiện vừa rồi tiếng chuông báo cuộc gọi vang lên, nhưng hắn không thấy cuộc gọi nhỡ.
Trong điện thoại chỉ có một tin nhắn chưa đọc:
"Vì sao anh chưa trở về? Có phải là đi tìm Tiểu Tư hay không?"
Người gửi không có, chỉ là một chuỗi mã loằng ngoằng.
Nhìn thấy tin nhắn này, Dương Húc Minh trong nháy mắt trở nên ngốc trệ. Bây giờ... bây giờ nên phải làm như thế nào? Cái tin nhắn này trả lời hay là không?...