- "Cơ thể em có gì đó khác lạ ư?" Giọng Ứng Tư Tuyết có vẻ mơ hồ, lại còn pha tạp với âm thanh nhai ngôm ngoàm. Đây rõ là vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại mà, hình ảnh thục nữ ở đâu a?
Cô ấy tò mò hỏi: - "Sao tự nhiên anh hỏi chuyện này? Anh lại quan tâm đến cơ thể của một thiếu nữ còn độc thân sao? Anh Minh, anh làm vậy... nguy hiểm lắm nha."
Dương Húc Minh ngập ngừng vài giây, rồi nói thật: - "Anh nghi nghờ em cũng trở thành sứ giả thế thân mất rồi. Em có thức tỉnh được năng lực gì không?"
Ứng Tư Tuyết sửng sốt: - "Hả? Em thức tỉnh năng lực giống sứ giả thế thân sao? Hồi nào á?"
Dương Húc Minh thở dài, nói: - "Sau khi em chạm vào Sinh Tử Lục, lại bị ác quỷ tấn công, cũng trải qua nỗi tuyệt vọng trước ngưỡng cửa sinh tử, từ đó sinh ra tỷ lệ nhất định để thức tỉnh năng lực của bản thân.
Lúc ở Vương Quan doanh, em đã thỏa mãn tất cả các điều kiện ấy.
Trước hết, em đụng vào quyển sách bại hoại kia, sau đó lại bị cái đầu lâu bay lượn kia tấn công suýt chết. Vì thế, khả năng 96,69 phần trăm là em đã có năng lực đặc biệt."
Dương Húc Minh nói rằng: - "Em nhớ cẩn thận hơn nha, nếu như em thức tỉnh được năng lực đặc biệt, thứ mà chỉ có lệ quỷ có thể sở hữu, thì trong cõi u minh sâu xa, năng lực của em và lệ quỷ sẽ bị hấp dẫn lẫn nhau đấy.
Nói cách khác, hiện tại em mà ra ngoài đi dạo cũng có thể chạm trán với quỷ hồn đó nha."
Ở đầu dây bên kia, Ứng Tư Tuyết im lặng một hồi, sau đó tiếng cười khoái chí của cô nàng vang lên.
- "Ok anh, em biết rồi. Cám ơn anh Minh nhắc nhở. Bye bye anhI
Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon." Sau đó, cuộc gọi liền bị tắt ngang, để lại Dương Húc Minh với gương mặt ngỡ ngàng.
Cô đại tiểu thư này lại chẳng có vẻ gì là lo lắng thế? Chẳng lẽ em ấy muốn làm đại sư bắt quỷ thật sao?
Nhìn màn hình điện thoại di động trong tay, Dương Húc Minh chần chờ trong giây lát, định bụng gọi lại cho Ứng Tư Tuyết để căn dặn thêm vài điều.
Cơ mà, có lẽ cô ấy cũng đang thỏa mãn thí nghiệm năng lực mà mình vừa thức tỉnh, cực kỳ hưng phấn, thời gian đâu mà để ý đến Dương Húc Minh.
Hắn thở dài một tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ điện thoại xuống, nhìn cuốn Sinh Tử Lục lần nữa. Lúc này, hắn thấy nội dung trên trang giấy thứ ba đã đổi mới lần thứ hai.
Chú em không còn nhiều thời gian nữa đâu...
Tại sao những dòng chữ mới này lại bảo Dương Húc Minh không còn nhiều thời gian? Tình huống gì nữa đây? Dương Húc Minh cầm bút nước, viết xuống trang sách một câu: - "Thời gian mà đại ca nói là dùng để làm gì?"
Vài giây sau, Sinh Tử Lục đáp:
Linh hồn em bé là quái vật ký sinh trên cơ thể mẹ, được cơ thể người mẹ che chở.
Nó vẫn tồn tại, mặc dù hai con trành quỷ kia đã chết đi
Bạn gái của chú em đang trên đường về nhà.
Cô ấy sắp về đến rồi.
Dù chú em có muốn đối xử với linh hồn em bé này như thế nào đi nữa, thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Bỏ qua cơ hội này, nếu ngươi muốn lôi linh hôn em bé từ cơ thể mẹ ra ngoài lần nữa, chắc hẳn là còn phải đợi lâu.
Đương nhiên, chú em có thể lựa chọn không ra tay, có thể chậm chạp chờ đợi linh hồn ấy hút khô cơ thể mẹ, sau đó đảng sinh ra đời.
Nhưng nếu chờ đến khi đó, sẽ chẳng còn ai đủ mạnh để tiêu diệt nó giữa trần thế này.
Nó sẽ hút khô tất cả những thứ mà nó có thể hấp thu, biến Địa Cầu này thành một ngôi sao chết hoang tàn.
Sinh Tử Lục vẽ ra một tương lai vô cùng đáng sợ.
Hình ảnh thế giới bị hút khô cạn kiệt, Địa Cầu biến thành ngôi sao chết hoang tàn quá vĩ mô đối với một cá thể nhỏ bé như Dương Húc Minh. Chuyện này viển vông quá.
Hắn liền viết: - "Sau khi nó hút khô cơ thể mẹ thì Lý Tử sẽ ra sao?"
Sinh Tử Lục trả lời ngay lập tức, chỉ duy nhất một chữ.
CHẾT
Nhìn con chữ đỏ tươi cay nghiệt ấy, Dương Húc Minh bỗng im lặng. Đáp án này tương đồng với suy đoán của hắn.
Dương Húc Minh hít vào một hơi thật sâu, viết xuống khoảng trống dưới con chữ ấy: - "Có cách nào để thay đổi kết quả ấy hay không? Ví dụ như, xóa đi bản năng cắn nuốt của nó?"
Linh hồn em bé này cũng không thật sự là linh hồn em bé.
Bản chất của nó là một phôi thai đã chết, nương theo sự oán hận cực kỳ mãnh liệt và sức mạnh bẻ cong hiện thực của cô ấy để chế tạo ra con quái vật này.
Không có cách nào giao lưu với nó cả, nó cũng không trưởng thành, mà là phát triển. Dù hấp thu bao nhiêu chất dinh dưỡng đi nữa thì nó cũng không dừng lại.
Trừ khi, chú em tiêu diệt nó triệt để, không thì quá trình cắn nuốt này sẽ chẳng bao giờ dừng lại.
Không có bất cứ biện pháp nào có thể thay đổi nó được. Bởi vì, nó đâu có phải là vật sống, cũng không phải lệ quỷ. Vốn dĩ nó chỉ là một con ác quỷ được hình thành dựa trên oán niệm của bạn gái chú em sau khi chết thảm.
Chính xác mà nói, nó không phải là con của chú em và Lý Tử đâu. Bởi vì nó đại diện những thứ mà nó hấp thu được, đúng nghĩa một con quái vật chắp vá.
Phôi thai con của chú em đã chết bên trong cơ thể mẹ chỉ là một bộ phận nhỏ của nó.
Ngoài trừ giết nó, chú em chỉ còn cách ngồi nhìn nó nuốt chứng tất cả, tiêu diệt hết vạn vật xung quanh.
Chú em chỉ có hai lựa chọn đơn giản như thế, nhưng buộc phải chọn một trong hai.
Suy nghĩ nhanh đi.
Thời gian còn lại của chú em không còn nhiều đâu.
Ngơ ngác nhìn những dòng chữ đỏ thâm như máu tươi kia, hắn căn răng, bàn tay run rẩy viết:
- "Em muốn gặp con em. Đại ca có cách nào không?"
Lần này, Sinh Tử Lục giả chết một hồi lâu, sau đó mới phản hồi:
Có biện pháp, nhưng rất nguy hiểm.
Dụ linh hồn em bé ấy hiện thân, bằng vào bản năng cắn nuốt vạn vật của nó, chắc chắn nó sẽ tấn công người sống duy nhất trong căn nhà này là chú em.
Không có sự áp chế của cơ thể mẹ, nó sẽ không hề lưu tình với chú em đâu, cho dù chú em có là "cha" của nó trên danh nghĩa.
Lúc đó, chú em sẽ có hai lựa chọn. Mà một trong hai lựa chọn đó, chính là chết.
Hy vọng chú em có chút trách nhiệm với mạng sống của mình, đồng thời có trách nhiệm với tất cả thể sống nơi đây.
Lấy trạng thái cảm xúc của chú em hiện tại, xác suất sống sót khi gặp linh hồn em bé kia là bằng 0.
Mà sau khi nó nuốt chửng chú em rồi, trước khi cơ thể mẹ về đến nhà, thì tất cả người và vật sống nơi đây đều sẽ là thức ăn trong miệng nó.
Dĩ nhiên, nếu chú em chết đi, kẻ nổi điên không chỉ là riêng mỗi linh hồn em bé đó, mà còn có Lý Tử. Hai mẹ con bọn họ sẽ ra tay giết hết tất cả những vật sống trong tâm tay, sau đó mang nỗi kinh hoàng tuyệt vọng cùng cực bao phủ lên cả thế giới này.
Lần này, Sinh Tử Lục đưa ra nội dung vô cùng dài dòng chứ không ngắn gọn như trước đó nữa.
Chẳng lẽ quyển sách rách nát này đánh giá "con" của hắn còn nguy hiểm hơn tất cả những đầu ác quỷ mà hắn chạm mặt trước đó sao?
Dương Húc Minh sa sầm nét mặt, viết lên trang sách:
- "Lắm lời! Đại ca cứ chỉ em cách gặp nó là được rồi! Em muốn tận mắt nhìn thấy con em! Sau đó em mới quyết định đối xử với nó như thế nào là phải."
Thật ra, đó là một phôi thai còn chưa phát dục, thành hình, chưa đủ để khẳng định là một sinh mệnh chân chính.