Vượt qua cánh cổng lớn của biệt thự, hai người đi vào trong khu vườn nhỏ bao quanh một khoảng sân rộng rãi. Nơi này có đủ loại cây cỏ và các chậu hoa, ở giữa là một con đường nhỏ lát đá xanh, nối liền cửa chính và biệt thự, trực tiếp hướng tới cửa lớn của căn nhà.
Ứng Tư Tuyết nhìn hoa viên trước mắt, nói:
- "Nơi này hoàn toàn không giống bộ dáng một căn biệt thự hoang phế nhiều năm. Ở đây ngay cả cỏ dại đều không có nhiều.
Một khu hoa viên hoang phế bảy năm, cỏ dại mọc lên độ cao có thể tới eo của chúng ta. Đồng thời sau khi tới gần, khẳng định có thể ngửi được mùi vị mục nát vị ẩm mốc.
Nhưng căn biệt thự cũ của nhà anh này, nhìn có vẻ như còn có ai đó ở lại nơi đây."
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào cửa chính biệt thự, hai mắt sáng ngời:
- "Tiểu Minh, anh nói trong gian phòng này, có thể có thứ gì đang ở hay không?"
Dương Húc Minh lập tức hiểu ý của cô nàng:
- Những cương thi mà cha anh lưu lại?"
Đây là thứ đầu tiên mà hắn liên tưởng đến.
Ở những khu vực ngoài nơi có địa mạch dị biến, một khi có Lệ quỷ xuất hiện thì sẽ bị huyết hà mang đi. Cho nên khả năng nơi này có lệ quỷ chiếm cứ cũng không lớn.
Lại liên tưởng đến cái gọi là Dương gia cản thi thuật, Dương Húc Minh cảm thấy nếu nơi đây thật sự có thứ gì đó ở lại, khả năng lớn nhất chính là cha hắn lưu lại những cương thi còn hoạt động được.
- "Em làm sao biết được? Anh mới là huyết mạch cuối cùng của Dương gia Tương Tây." Hai người tiếp tục đi về hướng phía trước, tiến vào cửa chính biệt thự.
Bởi vì trước cửa lớn của biệt thự sạch sẽ không dính hạt bụi, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự hoang phế, Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, đưa tay gõ cửa một cái rồi hô lớn:
- "Có ai ở đây không?"
Nhưng mà bọn hắn gõ cửa hồi lâu, trong biệt thự không có bất kỳ thứ gì đáp lại. Ứng Tư Tuyết thở dài, nói:
- "Xem ra bên trong không có ai... Hư giả thế giới..."
Bóng quỷ trắng nhớt đột ngột từ sau lưng Ứng Tư Tuyết xông ra, nó tung một đòn mạnh mẽ trực tiếp vào cánh cửa căn biệt thự. Cánh cửa nhanh chóng bật mở, Dương Húc Minh thì giật nảy mình:
- "Úi cha... Quỷ ảnh này của em còn có thể công kích vật lý?"
- "Ngạc nhiên sao? Bạn gái của anh chẳng phải cũng có năng lực phá hoại vật lý?"
Dương Húc Minh nhìn vẻ mặt nhơn nhơn của Ứng Tư Tuyết, lại nhớ đến năng lực cùi bắp U minh quỷ hỏa của mình, khóe miệng giật giật:
-"..... Người so với người, đúng là tức chết mà." - Dương Húc Minh bất đắc dĩ nói - "Trách không được Sinh Tử Lục thích em đến thế, quả nhiên là hạt giống tốt!"
Hai người một trước một sau đi vào trong biệt thự.
Thoảng trong không khí là mùi thông thường của một căn phòng phổ thông, không có loại mùi thối ẩm mốc của những nơi hoang phế lâu ngày.
- "Quả nhiên, căn nhà này cũng không có chân chính bỏ hoang. Anh Minh bảo, trong này, liệu có bản thể của cha anh hay không?" - Ứng Tư Tuyết trong mắt lấp lóe ánh sáng hiếu kì - "Quỷ cũng phải có chỗ dung thân chứ?"
Dương Húc Minh liếc mắt, đáp: - "Em hỏi anh, anh hỏi ai? Trước hết cứ nhìn một lượt xem sao đã."
Trong biệt thự được quét dọn sạch sẽ đến không dính một hạt bụi, tất cả mọi thứ đều bày biện rất chỉnh tề. Vào cửa là phòng khách và phòng bếp, tiếp đó là phòng ăn. Bên cạnh còn có một căn phòng khách trống trải. Nhưng trong phòng khách trừ một cái giường trống trơn thì không còn thứ gì khác.
Biệt thự này cũng không phải là dạng kiến trúc phòng ốc nông thôn thường gặp, mà là bố cục dạng biệt thự chân chính.
- "Thật là đại gia quá đi, biệt thự đẹp ghê!" - Ứng Tư Tuyết tiếp tục trầm trồ.
Hai người tuần tra xong tầng trệt liền đi dọc theo cầu thang kiểu dáng Châu Âu trèo lên trên. Tầng hai là ba gian phòng nhỏ cùng một cái toilet.
Phòng ngủ chính treo trên tường hình kết hôn của cha mẹ Dương Húc Minh. Trong tấm ảnh, mẹ Dương Húc Minh mặc áo cưới màu trắng, tay cầm hoa, tựa vào ngực cha Dương Húc Minh, tỏ vẻ rất hạnh phúc.
Ứng Tư Tuyết gật đầu tấm tắc:
- "Dì Thư Doanh dáng dấp rất xinh đẹp nha... Mà sao anh Minh hình dạng cao lớn thô kệch, giống hệt khuôn mẫu của cha anh vậy?"
Dương Húc Minh cũng chẳng muốn đấu võ mồm cùng cô nàng nữa, chỉ im lặng đi quanh phòng ngủ, lật hết mọi thứ bên trong.
Dưới giường không có cái gì, trong ngăn tủ cũng không phát hiện được gì. Căn phòng này mặc dù gọn gàng sạch sẽ nhưng kỳ lạ ở chỗ chỉ có một cái giường trơ trọi, không có chăn màn, trong tủ cũng không có quần áo.
Chỉ có đến thời điểm này, căn biệt thự mới có thể khiến cho người ta cảm giác rằng nơi này không có ai ở. Bởi vì bên trong không có bất kỳ vật phẩm gì, chỉ có chút ít đồ dùng nội thất, quả thực giống như một ngôi nhà mới trùng tu xong, chưa có người vào ở.
Trong phòng ngủ cha mẹ, hai người Dương Húc Minh không phát hiện thêm gì, thế là bọn hắn chuyển hướng sang các căn phòng khác. Phòng ngủ thứ nhất, bên trong đồng dạng chỉ còn lại một cái giường trụi lủi cùng tủ quần áo, ga giường vỏ chăn cùng quần áo trong tủ đều không thấy.
Nhưng Dương Húc Minh sau khi đi vào căn phòng ngủ này, hắn lại có một cảm giác quen thuộc thân thiết khó hiểu.
- "Nơi này. ... Tựa như là phòng ngủ của anhi!"
- "Đã có ấn tượng, như vậy nơi này có thể là địa phương mà anh Minh sống khi còn bé. Chúng ta đi đến căn phòng ngủ cuối cùng xem."
Hai người liếc nhau, đồng thời rời khỏi căn phòng trống này.
Phòng ngủ cuối cùng trên tâng hai được đóng kín cửa, căn phòng này khác với hai phòng ngủ trước chỉ khép hờ cánh cửa. Cho nên Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết vô thức đem căn phòng này lưu tại cuối cùng.
Đẩy mở cánh cửa căn phòng ra, hai người không vội tiến vào mà ngập ngừng đứng lại ngoài cửa.
Căn phòng ngủ sau cùng này, bên trong đầy đủ đồ dùng trong nhà, ga giường vỏ chăn cái gì cần có đều có. So với những căn phòng trống rỗng khác trong biệt thự, rõ ràng có sự khác biệt.
- "Tựa như là căn phòng của một bé gái..."
- "Anh đi vào xem, em ở bên ngoài canh chừng cho anh." Dương Húc Minh thấp giọng nói.
Bước vào căn phòng này, Dương Húc Minh cũng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt. Loại mùi thơm này cũng không lạ lẫm, trước đó, hắn ở trong phòng ngủ của Ứng Tư Tuyết cũng từng gặp qua.
Gian phòng này đích xác là phòng của con gái.
Dương Húc Minh nhíu mày bước đến trước giường, nhìn chăn nệm được xếp đặt gọn gàng chỉnh tê bên trên, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác không hài hòa quỷ dị. Loại cảm giác này từ khi tiến vào biệt thự đã xuất hiện, nhưng đến căn phòng này thì trở nên vô cùng mãnh liệt.
Trái tim Dương Húc Minh cũng đột nhiên nhảy lên tân suất nhanh hơn bình thường.
Từng nhịp tim liên hồi khiến Dương Húc Minh trở nên khẩn trương, dường như cảm giác được thứ gì đó vô cùng sống động.
Hắn đã từng bị người khác động chạm ký ức... ... Đến cùng là hắn đã quên những thứ gì?