Tình huống mà Ứng Tư Tuyết vừa nói, khiến Dương Húc Minh cảm thấy kì quái:
- Lệ Quỷ? Thế nhưng bên ngoài Lục Bàn Thủy, chỉ cần lệ quỷ vừa sinh ra sẽ bị Huyết Hà cuốn lấy... Chẳng lẽ Cửu Giang là một nơi có địa mạch dị biến?"
Ứng Tư Tuyết cười khổ nói :
- "Em đang hỏi anh đấy Dương đại sư, em đâu phải người dẫn đường, làm sao em biết được?"
Nhưng đối với việc bọn họ đang bị lệ quỷ tập kích,"Sinh Tử Lục" không có bất kì phản ứng nào. Quyển sách này từ sau khi bọn họ rời khỏi Lục Bàn Thủy, đã hoàn toàn mất đi phản ứng, giống như chết vậy.
Ngay cả những chữ Dương Húc Minh viết trên đó cũng không tiếp tục biến mất. Chẳng lẽ "Sinh Tử Lục" chỉ có tác dụng ở những nơi có địa mạch dị biến? Khi rời khỏi Lục Thủy Bàn nó liền mất tác dụng? Cả Dương Húc Minh lẫn Ứng Tư Tuyết đều có suy đoán như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, hiện tại không thể trông cậy gì vào quyển sách nát này. Cũng may, Dương Húc Minh đã không còn là anh sinh viên trói gà không chặt bị lệ quỷ đuổi giết chỉ biết chạy, hắn hiện tại đã có năng lực đối diện trực tiếp với lệ quỷ. Coi như không dựa vào "Sinh Tử Lục", hắn cũng có thể dựa vào chính mình và... cùng Lý Tử.
Lúc này chiếc Maserati vẫn lặng lẽ lao vun vút trên cao tốc, chỉ là tốc độ của xe đã lên tới tám mươi ki-lô-mét một giờ.
Dương Húc Minh lấy điện thoại ra nhìn bản đồ một chút, bọn họ quả nhiên đã đến Lư Sơn. Nhưng hiện tại, trước mặt bọn họ là một nan đề : "Trong bóng tối có lệ quỷ đang tập kích bọn họ!"
Mặc dù con lệ quỷ kia còn chưa chính thức hiện thân, nhưng năng lực của đối phương khẳng định đã phát động. Cứ mười lăm phút nó lại xuất hiện một lần, không đơn giản chỉ để hù dọa bọn Dương Húc Minh, mà chắc chắn có nguyên nhân đặc thù nào đó. - "Nếu như hiện tại chúng ta dừng lại, không tiếp tục đi nữa, có lẽ con lệ quỷ kia cũng sẽ không tới?" Dương Húc Minh đưa ra đề nghi.
- "Con quỷ kia có lẽ không ở bên cạnh chúng ta, mà là phát động năng lực dựa trên hành trình, vì vậy chúng ta càng tới gần Lư Sơn, nó sẽ cách chúng ta càng gần.
Dưới tình huống này, dừng xe ngay tại đây có lẽ là một biện pháp tốt." Dương Húc Minh nói.
- "Dừng xe cũng vô dụng thôi, vừa rồi trong lúc anh ngủ, em đã thử qua chiêu này. Dù em dừng xe ở bên làn đường khẩn cấp, đứng yên bất động, nhưng khoảnh khắc mười lăm phút vừa tới, bóng con quỷ vẫn đúng giờ xuất hiện cách phía trước xe không xa. Nó căn bản không cần chúng ta tiếp tục tiến lên, chỉ cần thời gian vẫn trôi, nó sẽ không ngừng tới gần chúng ta.
Trừ phi chúng ta có thể làm cho thời gian ngừng trôi, như thế mới có thể ngăn cản đối phương tới gần. Nhưng em đã xem đường phía trước, cách đó không xa có một lối ra khỏi đường cao tốc.
Chúng ta trực tiếp quay đầu, rời khỏi đường cao tốc vắng vẻ, quay về chỗ mẹ anh, nói không chừng có thể cắt đuôi nó." Ứng Tư Tuyết nhìn về phía trước nói.
Dương Húc Minh lắc đầu nói :
- "Rời khỏi con đường cao tốc này ư? Ở giữa chốn núi rừng hoang vắng này, ngay cả một cái thôn trấn nhỏ cũng không có. Chúng ta lái xe rời khỏi đường cao tốc, sẽ chỉ càng tiến vào nơi vắng vẻ hơn, chỗ kia càng ít người, đối với chúng ta lại càng nguy hiểm hơn."
Ứng Tư Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Dương Húc Minh, hỏi:
- "Vậy anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào phía trước nói:
- "Tiếp tục lái xe về phía trước, nếu như con quỷ này đến đây vì chúng ta, như vậy cho dù chúng ta có quay đầu đi ngược về nhà mẹ anh nó cũng sẽ tiếp tục đuổi theo, loại thủ đoạn nhỏ như thay đổi đường lại càng không thể thoát khỏi nó. Cửu Giang cũng không phải là khu vực có địa mạch dị biến, nếu không Lý Tử cũng đã không bị Huyết Hà mang đi.
Nơi này xuất hiện lệ quỷ, nói không chừng có liên quan đến đám hung thủ hại chết Lý Tử. Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, nói không chừng lúc gặp được con quỷ kia, nếu may mắn còn có thể bắt được tên hung thủ nào đó đã từng giết hại Lý Tử."
Dương Húc Minh quay đầu nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, cười nói:
- "Chúng ta vừa tới Cửu Giang đã đụng phải quỷ, nào có việc trùng hợp như vậy, anh khẳng định, con quỷ đột nhiên xuất hiện này có liên quan rất lớn tới hung thủ giết chết Lý Tử."
Ứng Tư Tuyết vừa lái xe, nhún nhún vai nói:
- "Dương đại sư đã nói như vậy, em sẽ nghe theo anh. Dù sao, con quỷ này xuất hiện với tần suất như vậy, chắc chắn có người đứng sau điều khiển."
Ứng Tư Tuyết híp mắt, điều khiển xe chạy chậm lại. Chiếc ô tô tiếp tục chạy trên cao tốc với tốc độ sáu mươi ki-lô-mét một giờ. Dương Húc Minh trực tiếp lấy nến đỏ của Lý Tử ra, gỡ giấy đỏ bọc ngọn nến xuống, hắn nói:
- "Dù năng lực của con lệ quỷ kia là ám sát chúng ta trong nháy mắt, thì ngọn nến cũng có thể quấy nhiễu năng lực của nó. Chỉ cần không bị nó ám sát tại chỗ, anh sẽ gọi Lý Tử ra hỗ trợt"
Đương nhiên, nếu không phải tình huống bắt buộc, Dương Húc Minh cũng không muốn lãng phí nến đỏ. Dù sao một cây nến hoàn chỉnh chỉ có thể gọi Lý Tử ra sân bốn lần, đó là át chủ bài bảo mệnh chân chính của hắn. Nếu như hắn có thể tự mình giải quyết kẻ địch vẫn tốt hơn.
Hắn chăm chú nhìn phía trước, tinh thần căng thẳng, tay trái cầm nến đỏ, tay phải ôm Sát Phụ Kiếm. Một khi kẻ địch xuất hiện, hắn có thể phản công ngay lập tức.
Rốt cuộc, mười lăm phút trôi qua, phía trước ô tô lại xuất hiện bóng quỷ trắng bệch. Mặc dù đối phương lóe lên liền biến mất nhưng Dương Húc Minh đã có chuẩn bị từ sớm, hắn miễn cưỡng thấy rõ bộ dáng của đối phương.
- "Vật kia... Giống như không phải con người. Nó hình như là một con chó thì phải." Ứng Tư Tuyết đang lái xe cũng sửng sốt :
- "Chó ư? Động vật cũng có thể biến thành quỷ sao?"
Cô đang tập trung lái xe nên không thể nào nhìn chằm chằm giống như Dương Húc Minh đang cảnh giác theo dõi lệ quỷ xuất hiện được, cho nên cô căn bản không thấy rõ ràng bộ dáng của vật kia.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, lần đầu tiên cô gặp phải quỷ là một ông già, mà chính xác hơn là con mèo đen do ông ta nuôi. Cho nên động vật biến thành quỷ xác suất thực sự rất nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với người. Ứng Tư Tuyết cắn cắn kẹo mút trong miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
- "Em cảm giác có chút sợ hãi..."
Cô nhìn về phía Dương Húc Minh nói:
- "Liệu có phải động vật biến thành lệ quỷ khó hơn con người nên một khi nó biến thành lệ quỷ sẽ rất mạnh phải không anh? Con lệ quỷ chúng ta gặp cũng là động vật, nên dường như rất đáng sợ. -"