Bên trong thế giới tối tắm mờ mịt, tĩnh mịch im ắng, bóng dáng một vùng quê màu xám tro dần hiện ra, không có bất cứ vật thể sống sót nào cả.
Ở đó, có một thôn nhỏ hoang vắng, đang lẳng lặng đứng sừng sững trong cái thế giới quạnh quẽ đó. Một thế giới đơn điệu buồn tẻ, chỉ có một màu xám nhàn nhạt, không có chút xíu màu sắc tươi sáng của thế giới thực nào cả, tựa như nội tâm u ám của người nào đó.
Nếu bất kì ai ở lâu trong đó đều sẽ cảm thấy hậm hực. Đương nhiên Nhạc Chấn Đào biết rõ cảnh tượng quạnh quế trước mặt chỉ là biểu tượng của thế giới này. Thứ thực sự ẩn chứa bên trong thế giới đó chính là ác mộng khủng bố sắp sôi trào.
Vẻ mặt Nhạc Chấn Đào mờ mịt, anh ta tự hỏi bản thân:
- "Mình sao lại tiến vào đây?"
Hiện tại anh ta đang đứng bên giếng nước, nhưng không thấy Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đâu cả. Chỉ có một mình anh ta bị đẩy vào trong thế giới ác mộng, nhưng Nhạc Chấn Đào có thể cam đoan, anh ta tuyệt đối không phát động năng lực đối với chính bản thân. Như vậy anh ta làm sao lại tiến vào đây?
Chẳng lẽ là vợ anh ta tự hành đem anh ta kéo vào? Nhưng từ khi vợ anh ta biến thành lệ quỷ, cô ấy đã mất đi năng lực tư duy, căn bản sẽ không tự chủ hành động. Nhưng tình huống trước mắt tại sao lại như vậy? Nhạc Chấn Đào suy nghĩ, sau đó anh ta quyết định liên hệ với vợ mình.
Song khi anh ta tập trung tinh thân gọi tên vợ mình giống như ngày thường, anh ta lại không nhận được hồi đáp, vợ anh ta cũng không xuất hiện trước mặt anh ta. Ngược lại trong không khí, một mùi máu tươi nồng nặc bay tới. Theo sau mùi máu tươi là tiếng bước chân nặng nề, ở ngay phòng bên cạnh, Nhạc Chấn Đào rõ ràng cảm thấy được sự rung động do con quái vật di chuyển gây ra, còn có cả tiếng thở dốc của nó.
Con quái vật này, trong lòng Nhạc Chấn Đào cũng biết rất rõ. Đó chính con quái vật do sự thống khổ của vợ và con anh ta ngưng tụ thành, nó vì thống khổ mà sinh ra, cũng bởi vì oán hận thống khổ mà sống. Con quái vật này bề ngoài xấu xí, máu me toàn thân, khao khát máu thịt của người sống, muốn cắn nuốt hết tất cả sự thống khổ của con người.
Nó chính là vũ khí trọng yếu nhất dùng để đuổi bắt địch nhân trong thế giới ác mộng, bình thường nó hoàn toàn thuộc quyền khống chế của Nhạc Chấn Đào. Nhưng tình huống hiện tại lại trái ngược hoàn toàn. Nhạc Chấn Đào chậm rãi lui lại, lẩm bẩm nói:
- "Tiểu Thiến, con quái vật này do em thả ra ư? Vì sao em lại làm như vậy? Chẳng lẽ em kéo anh vào trong thế giới này là để giết chết anh? Quả nhiên việc chỉ còn mình anh sống sót trên cõi đời này, đối với em là sự thống khổ nhất..."
Trong thế giới hiện thực.
Sau khi Nhạc Chấn Đào biến mất, Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh lập tức phát hiện. Ứng Tư Tuyết vội hô lên:
- "Là kẻ địch ẩn nấp!"
Sắc mặt Ứng Tư Tuyết có chút khó coi, cô nói:
- "Lần này em đã đoán sai, kẻ ở trên lầu hai kia thực sự là người nuôi quỷ. Sau khi đối phương giết người, chẳng những không rời đi mà còn ở lại chờ chúng ta. Quỷ Diện đến cùng là người như thế nào?
Rõ ràng tất cả biểu hiện đều cho thấy kẻ đó làm việc rất cẩn thận. Nhưng hiện tại, kẻ đó lại điên cuồng như vậy... Chẳng lẽ kẻ đó lên cơn điên, hiện tại có khuynh hướng tự hủy sao?"
Dương Húc Minh nhìn lên lầu hai, nói:
- "Liệu có khả năng khác không... Chẳng hạn như người nuôi quỷ trên lầu do Quỷ Diện phái tới giết người, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại tự ý hành động, không nghe theo sự sắp xếp của Quỷ Diện.
Nhạc lão sư đã từng nói, Quỷ Diện đối với những người nuôi quỷ khác quản thúc vô cùng nghiêm khắc. Ngay cả Hạn Bạt là người nuôi quỷ có năng lực kinh khủng như vậy mà chỉ chỉ có thể trộm cắp trên xe buýt, dựa vào thủ đoạn xấu hổ này để kiếm tiền. Đám người nuôi quỷ này đều không phải là loại lương thiện gì, thật vất vả mới có được siêu năng lực, ý nghĩ đầu tiên của bọn chúng chắc chắn là muốn dựa vào siêu năng lực đi kiếm chút tiền.
Nhưng Quỷ Diện lại gắt gao muốn áp chế bọn họ, đồng thời quản thúc bọn họ, không cho phép họ tham lam mà làm điều xằng bậy.
Thời gian ngắn thì không sao, nhưng càng về lâu về dài, những người nuôi quỷ này tuy không cách nào phản kháng trực diện, nhưng trong lòng khẳng định cũng bất mãn với Quỷ Diện.
Dù sao nếu đám người nuôi quỷ muốn mai phục chúng ta, không có khả năng chỉ để lại một người ở đây, khẳng định ba người nuôi quỷ còn lại sẽ cùng tập kích.
Bây giờ chỉ có một người xuất hiện, chứng minh hành động tập kích này căn bản không phải là kế hoạch của đám người nuôi quỷ."
Sau khi Dương Húc Minh phân tích xong, Ứng Tư Tuyết cắn từng phát mạnh vào cây kẹo mút trong miệng, biểu lộ của cô khá khẩn trương.
- "Thực lực của Quỷ Diện mạnh như vậy, lại có nhiều lệ quỷ, có thể áp chế tham niệm của bốn người nuôi quỷ khác lâu như vậy, kẻ đó tuyệt đối rất hung ác và khủng bố.
Nếu trong đám người nuôi quỷ có kẻ dám can đảm phản kháng lại Quỷ Diện, như vậy thực lực của kẻ đó cũng cực kì mạnh.
Kẻ đó vậy mà dám làm trái lệnh của Quỷ Diện, tự ý hành động một mình, chứng minh rằng người đó rất tự tin vào bản thân, nghĩ rằng có thể một mình giết chết chúng 1a.
Loại người này vừa ngoan độc, năng lực lại bá đạo... Nhất định phải mau chóng đánh bại kẻ đó, cứu Nhạc lão sư ra."
Không hề nghi ngờ gì nữa, trong ba người, Nhạc Chấn Đào đã trở thành mục tiêu đầu tiên mà kẻ địch để mắt tới.
Dương Húc Minh nhìn về phía lầu hai lần nữa, nói: - "Hiện tại em muốn đi lên sao? Kẻ địch bây giờ chắc chắn đang ở trên lầu, nếu em đi lên sẽ bị làm gỏi đó."
Ứng Tư Tuyết ngẩng đầu lên, đồng dạng nhìn xem lầu hai, cắn chặt kẹo mút trong miệng. Cô thấp giọng quát:
Quỷ ảnh trắng bệch bay ra từ sau lưng Ứng Tư Tuyết, sau đó lao thẳng lên trên lầu hai. Căn nhà này được xây bằng xi măng, tầng hai có cửa sổ,"hư giả thế giới" bay thẳng lên đó, thăm dò tình huống bên trong.
Dương Húc Minh chau mày.
- "Chẳng lẽ tên kia đã rời khỏi lầu hai rồi? Đáng chết, Nhạc lão sư hiện tại mất tích. Chúng ta không thể nào thông qua anh ấy xác nhận xem kẻ địch đã rời khỏi lầu hai hay chưa."
Ứng Tư Tuyết thu hồi "hư giả thế giới nói:
- "Hư giả thế giới" của em không cách nào rời khỏi em quá xe, nếu như kẻ địch thật sự rời khỏi lầu hai, có lẽ kẻ đó bây giờ đang trốn ở trong phòng nào đó rồi.
Lầu hai này mặc dù không cao, nhưng đối với người bình thường mà nói, nhảy xuống vẫn cực kì khó khăn, ngoài ra còn có thể gây ra tiếng vang nữa.
Người nuôi quỷ mặc dù có năng lực của lệ quỷ, nhưng xét đến cùng vẫn là người trần mắt thịt, kẻ kia nếu muốn rời khỏi tầng hai, chỉ có thể dựa vào cầu thang bội"
Sau khi Ứng Tư Tuyết nói xong, Dương Húc Minh lập tức nhìn về căn phòng trước mắt. Căn phòng này vừa có người chết không lâu, mùi máu tươi và mùi thi thể bắt đầu phân hủy đang bắt đầu bốc lên.
Tháng tám ở Giang Tây, thời tiết nóng đến mức khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Dù chỉ vẻn vẹn đứng ở bên ngoài một lát, cả người Dương Húc Minh đã ướt đẫm mồ hôi.
Dưới thời tiết nóng bức như vậy, những thi thể chết thảm càng phân hủy và bốc mùi nhanh hơn. Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn quanh phòng nói: - "Kẻ ẩn nấp ở bên trong, đừng có trốn nữa... Tao biết mày đang ở trong đó, mau lăn ra đây. Nếu muốn giết tao, thì mày đừng có giở trò đánh lén, chẳng lẽ mày chỉ biết núp váy đàn bà sao?”