Tia sáng u ám rải nhẹ trên băng ghế dựa cạnh bờ hồ, xung quanh là tiếng côn trùng kêu râm ran. Sau khi ngồi xuống, Dương Húc Minh đã hỏi liền như thế, nhưng Ứng Tư Tuyết không hề trả lời.
Cô ấy ngồi tại đó, đung đưa một ngón tay nhẹ nhàng. Tiếp theo, một con chuồn chuồn đậu xuống ngón tay cô ta, không hề bay đi.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh trợn to mắt, tự hỏi con chuồn chuồn này không sợ người ư?
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào con chuồn chuồn trên ngón tay mình, mở miệng nói nhỏ giữa bóng tối xung quanh:
- "Do không nhìn thấy thứ đó, vì thế rất khó để xác định toàn cục và trạng thái của nó.
Nếu muốn đánh giá hay phán đoán về những thứ mà anh chưa biết, thường là kết quả sẽ chênh lệch chân tướng khá xa.
Vì thế, sự thần bí, và sự vô trí chính là nỗi sợ hãi kinh khủng nhất của nhân loại... Anh có nghĩ vậy không, Dương Húc Minh?"
Ứng Tư Tuyết vừa nói mấy câu kỳ quái như thế, vừa ngoẹo đầu sang nhìn Dương Húc Minh.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khóe miệng của Ứng Tư Tuyết hơi cong nhẹ, cả gương mặt của cô ấy đều nằm trong vùng khuất sáng, khó mà thấy rõ.
Dương Húc Minh ngồi phía đầu còn lại của băng ghế, mặt sững sốt, tỏ vẻ khó hiểu: - "Rốt cuộc là em đang nói gì vậy? Đại tiểu thư! Anh không thích mấy câu đánh đố như thế. Nếu em có phát hiện ra manh mối gì mới lạ thì nói ra đi, rồi anh với em cùng suy luận.
Em nói mấy câu vừa rồi, có trời mới hiểu!"
Dương Húc Minh bỗng rùng mình, vì hắn phát hiện một chuyện, Ứng Tư Tuyết bắt đầu nói thứ tiếng gì đó, không phải tiếng người. Đây giống như một âm thanh gầm gừ, tựa như là... cách mà Lý Tử hay em hắn làm, để chọc tức hắn khi hai người quen nhau ngày xưa vậy. Hắn rất ghét giả giọng thành cái âm thanh này, nhưng lúc trước, hắn không thể nào từ chối sự làm nũng của Lý Tự.
Thấy Dương Húc Minh nhăn nhó mặt mấy, Ứng Tư Tuyết đang ngồi ở đầu còn lại của băng ghế bỗng thở dài một tiếng. Sau đó, cô nàng cúi đầu, siết chặt nắm tay lại.
Con chuồn chuồn nằm nhoài trên ngón tay của cô ta cũng bị cuốn vào nắm tay ấy, bị bóp nát.
Cánh chuồn chuồn lay động mạnh, tựa như nỗ lực giấy giụa ở giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nhưng dường như cơ thể của nó bị cố định tại ngón tay ấy, không thể nào cất cánh, mãi cho đến khi bị kéo vào cái siết tay chết chóc kia.
Khi Ứng Tư Tuyết buông bàn tay ra, xác chết chuồn chuồn rơi xuống mặt đất một cách yên ắng.
Cô ta bình tĩnh, giãm chân lên xác nó, rồi nói: - "Sinh mệnh rất yếu đuối, chẳng phải do đối mặt với lực lượng nào đó siêu mạnh, mà bản chất của sinh mệnh là yếu đuối.
Tử vong không phải là sự kết thúc của sinh mệnh, nhưng cũng không phải sự kéo dài của sinh mệnh.
Dù sức chịu đựng của tinh thần mạnh mẽ đến nhường nào, cũng khó mà thay đổi sự yếu đuối của bản thân.
Nếu biết là không có kết quả, tại sao lại cưỡng ép theo đuổi? Hành động ấy có khác gì một khúc hãn thầm lặng phía sau hậu trường."
Nói xong những lời lẽ ma quái ấy, cô ta quay sang nhìn Dương Húc Minh lần thứ hai: "Anh thì sao? Dương Húc Minh, tâm trạng của anh hiện giờ thế nào?
Anh chạy theo thứ mà anh không cách nào thu hồi lại được, có khác gì đang chạy trốn trên một con đường không có điểm cuối cùng.
Hành động chạy trốn như thế có giá trị gì không?"
Dương Húc Minh nhìn cô ta chằm chằm, gãi đầu một cái, hỏi: "Ý em là... em đang đề cập đến chuyện của Lý Tử à?"
Quả thật, Dương Húc Minh đang căng thẳng trong lòng.
Hành động khác thường của Ứng Tư Tuyết chắc chắn có dính dáng đến Lý Tử. Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về nguyên điểm, Dương Húc Minh suy nghĩ một chút, rồi nói: - "Dù theo cách nhìn của em, chuyện này là không có kết quả. Nhưng thật ra, đối với anh, anh vẫn đang ôm hy vọng.
Nếu anh có thể lấy được cản thi thuật bí truyên của nhà họ Dương, anh sẽ có thể vãn hồi tất cả.
Loại tâm tình mông lung này, theo lời của thầy Nhạc, anh cũng hiểu. Nếu anh có cơ hội tìm lại những thứ bị mất đi, dù tỷ lệ chủ là một phần trăm, thì anh vẫn làm để an ủi cô ấy."
Dương Húc Minh trả lời rất nghiêm túc, lại chọn lọc từ ngữ cẩn thận. Vì hắn biết, câu trả lời của hắn có lẽ rất quan trọng đối với Ứng Tư Tuyết trong trạng thái này. Sau khi Dương Húc Minh nói xong, Ứng Tư Tuyết bèn im lặng, không hề đáp lời.
Không gian bên hồ liền rơi vào trạng thái yên tĩnh lần thứ hai, chỉ còn tiếng kêu râm ran không ngớt của bọn côn trùng. Dương Húc Minh nhìn cô ấy, cô ấy cúi thấp đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, Dương Húc Minh nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Chẳng ngờ cô nàng ngồi ở đầu còn lại của băng ghế đang nở cụ cười, tuy rằng tiếng cười rất nhỏ, nhưng đúng là cười.
Cô gái mang vẻ mặt u ám, trầm tĩnh cả buổi tối hôm nay, rốt cuộc chịu cười. Dù chẳng biết lý do ra sao, nhưng Dương Húc Minh cũng yên lòng được một chút.
Dù không biết Đại tiểu thư mang áp lực nặng nề trong lòng nhiều cỡ nào, nhưng xem tình huống trước mặt, có lẽ cô nàng đã nguôi ngoai phần nào rồi nhỉ?
Hắn nhìn Ứng Tư Tuyết, bèn thấy cô ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
Nét mặt nửa cười, nửa nghiêm túc ấy dường như đang bày tỏ một điều gì đó. Dương Húc Minh ngồi sát lại gần theo bản năng, hỏi: - "Sao em?" Cô ấy nhìn thẳng vào hắn: - "Tới gần một chút đi anh."
- "... Rốt cuộc em định làm gì?" Dương Húc Minh lại nhích gần hơn, khoảng cách của hai người hiện tại rộng bằng một người bình thường đang ngồi ở giữa. Đây là một khoảng cách an toàn, biểu lộ đầy đủ thái độ của Dương Húc Minh.
Ứng Tư Tuyết thấy thế, bèn nhíu mày, - "Này là được à? Anh tới gần xíu nữa đi."
Ngược lại, Dương Húc Minh không hề làm theo, mà lại nhích lui ra xa hơn: - "Rốt cuộc em định làm gì?" Bỗng hắn cảm giác lo lắng trong lòng, cô nàng đại tiểu thư trước mặt này quá quái dị. Chẳng lẽ sau khi giải phóng áp lực trong lòng, cô nàng định sống phóng túng đến thế à?
Không được nha! Nếu như vậy, làm sao cả hai người còn có thể ngồi chung một nhóm chị, em, bạn, dì đây? Nếu xé rách lớp giấy vô hình này, sau đó, liệu hai người có thể đối diện nhau một cách tự nhiên hay không? Từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán Dương Húc Minh.
Giữa bóng tối mênh mang, sự yên lặng giữa hai người giằng co trong thoáng chốc, thế rồi, cô ta chỉ nhẹ ngón tay phải ra.
Ứng Tư Tuyết nói: - "Định nghĩa của sự ngu muội chính là thiếu tri thức, không hiểu chuyện." Cô ta nhìn Dương Húc Minh bằng một vẻ mặt bình tĩnh: - "Số lượng đồ vật ngu muội, người ngu muội có thể chiếm cứ vị trí chủ đạo của thế giới này cao hơn một nửa so với những kẻ còn lại, thậm chí nhiều hơn.
Do đó, sự thông minh vô cùng đáng quý, đồng thời chỉ rõ ý nghĩa tồn tại của sự ngu muội.
Như vậy, ý nghĩa tồn tại của anh lúc này là gì? Dương Húc Minh, anh nghĩ sao về câu hỏi này?" Ánh mắt của Ứng Tư Tuyết rất sắc bén, dường như muốn xuyên thủng tâm thần của Dương Húc Minh: - "Theo anh, anh là người ngu muội hay là người thông minh?"
Dương Húc Minh hơi hoảng hốt, bèn nhích lui về sau một lần nữa, rồi nói: - "Em đang nói cái gì vậy, đại tiểu thư? Em có thể nào nói chuyện một cách bình thường được không?” Ứng Tư Tuyết nhìn động tác nhích lùi của Dương Húc Minh bằng một ánh mắt bình tĩnh, rồi nói: - "Anh cứ tiếp tục nhích lùi như thế, điều này chính là hành vi giả ngu để tự bảo vệ mình mà thôi. Chẳng qua là, hành động thế này là vô ích, vì anh không thể nào trốn thoát ngay lập tức. Thật ra, điều mà em muốn nói, chỉ có một câu mà thôi.
Đó là một câu vô cùng đơn giản."
Khóe miệng của cô ta nhếch nhẹ, cười mà không cười. Thân thể cô ta hơi nghiên về phía trước, im lặng di chuyển.
Sau đó, đến ngay sát vị trí của Dương Húc Minh tại đầu ghế bên kia, khiến hắn không thể nào lùi nữa, đôi môi đỏ thẫm của cô bé khẽ mở, nói nhẹ một câu:
- "Anh Minh, anh có nhớ em không?”
Dương Húc Minh đang thu người tại sát góc băng ghế, vừa nghe thấy thế bèn sợ điếng hồn, cứng ngắc cả người.